“Con gái bà Giang Thu Phụng mà cũng đến lượt mày nhận ? Mày xứng chắc?”
“Đi soi gương , cái mặt    ghê tởm đó!”
“Chỉ  mày thôi tao  buồn nôn, mày còn dám  bà  là  mày?”
“Nếu  thì bà  cũng chỉ  thể là  tao thôi!”
 
 lủi thủi  bờ sông, soi bóng  trong nước.
 
Chúng nó  đúng.
 
  xí, chẳng giống  chút nào, mà giống y hệt  cha tàn tật.
 
Khó trách    lúc nào cũng đầy căm hận.
 
Đến chính  cũng ghét hình dạng của .
 
 tát mạnh  mặt.
Một cái  đủ,  thêm một cái.
Đến khi khoé miệng rướm máu, mặt sưng vù mới dừng .
 
 hận vì    giống .
Giá mà giống,  lẽ    ghét bỏ  như thế.
 
Đột nhiên, ai đó từ  lưng xô mạnh,  ngã nhào xuống sông.
 
 chới với, vùng vẫy như con vịt cạn.
 
Trên bờ, Giang Yến cùng lũ trẻ chỉ tay  ngặt nghẽo.
 
 nghĩ,  là cứ thế  .
 
Chết , như mong  của tất cả.
 
 chết,  sẽ vui.
Những kẻ bắt nạt  cũng hả hê.
Cô nhi viện bớt phiền phức.
 
Mọi  đều vui vẻ.
 
 buông xuôi, để mặc cơ thể chìm xuống.
 
Lồng n.g.ự.c đau buốt như nổ tung.
 cố nhịn, mặc  rơi dần.
 
 gương mặt  cứ lởn vởn trong đầu.
 
Đột nhiên  thấy  cam lòng.
 còn  gặp  một  nữa.
Muốn thấy  , ôm ,  rằng bà yêu .
 
Thế là  dốc sức, trồi lên bờ.
 
Cơ thể ho sặc sụa, nhưng lòng ngập tràn niềm vui sống sót.
 
Bọn trẻ thấy  liền tản .
 
Giang Yến nhổ một bãi nước bọt:
“Sao vẫn  chết? Xui xẻo thật.”
“Đã bảo , cái con tiện chủng   đánh c.h.ế.t cũng  c.h.ế.t .”
 
Tiếc là   chết, nên chúng nó thấy cụt hứng.
 
Lần nữa gặp   là khi   ốm, sốt cao  mê man  giường.
 
Đó cũng chính là sinh nhật mười tuổi của .
 
Không  mì trường thọ,   bánh sinh nhật, thậm chí   nổi một bữa cơm nóng.
 
 thấy  sắp c.h.ế.t đến nơi,  thể rã rời.
 
Ngày  sinh  , cũng đúng  một ngày tuyết rơi đầy trời như thế.
 
Mẹ   giường run rẩy, đau đớn đến sống dở c.h.ế.t dở.
Bà nội  mắng  đỡ đẻ cho .
 
Máu đỏ tươi loang khắp tấm chăn bẩn  úa vàng, chói mắt khủng khiếp.
 
Vừa thấy   con trai, bà nội lập tức đuổi  khỏi giường, bắt bà thò tay  nước lạnh  0 độ để giặt đồ.
 
Từ khi   đời, những ngày khổ của  mới thực sự bắt đầu.
 
Mẹ hận .
Hận đến mức mong  c.h.ế.t .
 
Có một ngày, cả nhà  hết, chỉ còn    xích trong tầng hầm.
 
 lén xuống, mang chút đồ ăn cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/la-vet-nho-trong-cuoc-doi-me-nhung-con-van-yeu-me-lam/2.html.]
 
Đều là phần  chừa , tiếc  ăn, dành cho .
 
  ném đồ ăn xuống đất, dẫm nát  chân.
 
 đau lòng quá, nhặt quả trứng lên, đưa tận miệng .
 
Mẹ nhổ thẳng  mặt :
“Mày mau  tìm chìa khóa, thả tao .”
 
 run rẩy:
“Con tìm  thấy…”
 
Không    , mà là cha giấu chìa khóa quá cao.
Có   trèo lên ghế gãy chân, suýt chạm , nhưng trượt ngã, đập mặt m.á.u chảy đầy, để  vết sẹo  mặt.
 
Mẹ giáng cho  một cái tát:
“Mày với cái lão già khốn kiếp  y chang . Sinh   hèn hạ, m.á.u trong  đều bẩn thỉu.”
 
    lắc đầu.
 
Mẹ gầm lên:
“Tao  mày chết, mày  c.h.ế.t !”
 
Khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của  dọa  c.h.ế.t lặng.
 
Mẹ bóp chặt cổ .
Đến lúc  gần tắt thở, bà mới buông tay, quát:
“Cút ngay, tao    thấy mày nữa.”
 
 nghĩ  thật sự   chết.
 
Hôm  đến cô nhi viện, viện trưởng  tươi như hoa.
 
Dĩ nhiên , mấy năm nay  vẫn là nhà tài trợ lớn nhất của viện.
 
Nghe thấy giọng ,   bà đang ở ngay phòng bên cạnh.
 
 cố gượng dậy,  bò đến   một .
 
Không  để nhận bà,  chỉ là… ,   gặp .
 
   lên,     rã rời ngã xuống đất, đau đớn tột cùng.
 
 
   nổi, chỉ  thể dùng cả tay lẫn chân bò chậm chạp.
 
Khi sắp bò đến cửa,   Giang Yến – đứa ghét  nhất –  với bạn:
 
“Lát nữa bà nhà giàu  sẽ đến nhận con nuôi. Bà   bao nhiêu viện  mà   ý,   chắc là chỗ cuối. Chúng   diễn thật , chắc chắn sẽ  chọn.”
 
“Nếu con Lý Chiêu Đệ cũng đến thì , chẳng   thêm một đối thủ?”
 
“Nó á? Vừa ,  bệnh tật, thì cạnh tranh nổi với ai?  mà, cứ bớt  một đứa thì càng chắc ăn.”
 
Cửa bật mở.
 
Giang Yến   mặt ,  xuống đầy khinh bỉ.
 
  lóc van xin:
“ chỉ   bà  một . Bà  thật sự là  .”
 
Nó giơ chân đá mạnh  tay .
Cơn đau nhói khiến nước mắt trào .
 
“Mẹ mày? Ha! Nếu thật là  mày,  bà  chẳng bao giờ tìm mày?”
 
 cứng họng, chẳng đáp .
 
“Dù  thì mày với cái mặt  xí , đừng   bà  sợ. Bà  giàu thế,  bà  nhận  con nuôi chỉ  thể là tao. Mày xứng chắc?”
 
Nói xong, nó lấy gót chân nghiến mạnh  bàn tay .
 
Đau nhói đến tận tim,   thốt nổi một lời.
 
Giang Yến liếc  một cái, đầy ghê tởm,  khóa trái cửa.
 
Dù   đập cửa,  gào cầu xin, cũng chẳng ai đáp .
 
Sau đó,  chỉ  thể dựa  khung cửa sổ,  thấy  nắm tay Giang Yến, nở nụ  dịu dàng, bước lên chiếc xe sang.
 
Ánh mắt đắc ý của Giang Yến khiến  nhói lòng.
 
 bất lực, chỉ  thể trơ mắt   mỉm  hiền từ với kẻ luôn hành hạ .