Tim  đau thắt.
 
Hóa      yêu trẻ con.
Chỉ là    yêu – chính là .
 
Mẹ  thể đối xử dịu dàng, hết lòng với một đứa chẳng hề ruột thịt.
 cả đời ,   từng mỉm  với , dù chỉ một .
 
Thật đáng ghen tị.
 
  bắt đầu hận chính .
Giá như   cách   vui như Giang Yến, thì    ghét bỏ .
 
Tiếc rằng,  vụng về, chẳng   gì.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần gọi một tiếng “” cũng đủ để  ăn đòn.
 
 chỉ dám, và chỉ  thể, gọi “” trong lòng.
 
Sau khi Giang Yến   nhận nuôi, bọn trẻ trong viện dường như  còn ghét  nhiều nữa.
 
Ngày tháng cứ thế trôi.
 
Nhiều đứa  viện cùng    lượt  nhận nuôi.
Chỉ  , mãi mãi  bỏ .
 
Nỗi nhớ  ngày càng lớn.
 
 dành dụm tiền  lâu, nhờ những đồng tiền lẻ các cô chú hảo tâm đến thăm viện cho.
 
 định mua vé xe, trốn  ngoài,  tìm .
 
    nhà  ở , chỉ  trong mấy bản tin rằng  sống tại thành phố Giang.
 
 lừa  cô giáo, lén rời khỏi cô nhi viện.
 
Chỉ mong   thấy  một  nữa.
 
 thành phố Giang rộng lớn quá.
 
Đèn hoa rực rỡ, nhà cao tầng chọc trời, cảnh  hoa lệ    choáng ngợp   cuồng.
 
Không   ,  chỉ lang thang khắp phố.
 
Số tiền ít ỏi  mang theo cũng nhanh chóng  lũ lưu manh móc mất.
 
Không một xu dính túi,  đói đến hoa mắt chóng mặt.
 
Chỉ còn    những chiếc bánh bao nóng hổi mà thèm thuồng.
 
“Ăn mày   đây? Biến ngay, đừng  bẩn chỗ của tao.”
 
Cuối cùng,   giành đồ thừa với lũ chó hoang.
 
Ăn  cơm thiu, bụng  đau dữ dội, chẳng bao lâu nôn  hết.
Đến mật xanh mật vàng cũng nôn cả .
 
Đêm xuống,  co ro cùng mấy  vô gia cư  gầm cầu.
 
Có một bác  bụng thấy mặt  tái nhợt vì đói, đưa cho  một cái bánh khô cứng đến đau răng.
 
Nhờ thế,   c.h.ế.t đói.
 
 lúc  tưởng cả đời  sẽ chẳng còn  gặp  nữa, thì  tivi đưa tin:
 
【Nữ tỷ phú Giang Thu Phụng mắc bệnh suy thận, cần gấp ca ghép thận】
 
Tin tức  như tiếng sét nổ giữa đầu.
 
 hiểu bệnh của  từ  mà .
 
Bao năm  bán ,   từng  ngủ yên một đêm,  từng  ăn no một bữa.
Ngày nào cũng  bắt  việc quần quật.
 
Căn bệnh  là  dồn ép đến mà thành.
 
Mẹ là   duy nhất của   đời.
 
  thể để   chuyện.
 
Ghép thận ?
 
Vậy thì dùng của  .
 
Không  tiền,  chỉ còn cách  bộ tới bệnh viện nơi  đang .
 
Giày rách nát, chân  đá sỏi và mảnh thủy tinh rạch đến m.á.u chảy đầm đìa, nhưng   thấy đau.
 
 chỉ cần   vẫn bình an.
 
Chỉ cần   ,  thế nào cũng .
 
“Sao  là mày?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/la-vet-nho-trong-cuoc-doi-me-nhung-con-van-yeu-me-lam/3.html.]
“Mày tới đây  gì?”
 
Giang Yến mặc váy công chúa trắng,   bằng ánh mắt ghét bỏ.
 
Gặp nó,   chút bất ngờ.
 nghĩ kỹ, thấy cũng hợp lý thôi.
 
Nó giờ là con nuôi của .
Mẹ bệnh, nó chăm sóc cũng bình thường.
 
“Tình hình của … bà    chứ?”
 
Giang Yến giơ tay tát  một cái nảy lửa.
 
“Mày mà cũng xứng gọi ? Mày là cái thá gì?”
 
 ôm mặt,  rảnh cãi , chỉ vội hỏi:
“Bà Giang… bệnh tình của bà  thế nào? Nặng lắm ?”
 
Giang Yến chẳng thèm ngó, vẫn mải bấm điện thoại.
Dáng vẻ hờ hững  khiến tim  đau nhói.
 
Mẹ đối xử với nó  như thế, mà nó  thờ ơ  bệnh tình của .
 
 là lòng lang  sói.
 
“Nặng chứ. Không  thận thích hợp thì chẳng sống  mấy ngày nữa.”
 
Tim  thắt , nhói như  d.a.o đâm.
 
“Chết thì càng , tài sản đều là của tao.”
 
 bùng nổ giận dữ, đẩy nó ngã xuống đất.
 
“Mày còn là  ? Mẹ đối xử với mày thế, mà mày là đồ súc sinh!”
 
 lao  đánh,  tát  cấu xé.
 
Ngày xưa, nó giẫm đạp , ép  ăn đồ thiu, hùa với đám trẻ đánh .
 đều nhịn.
 
 nó   phép nhắm  !
 
Vì ,   thể  tất cả.
 
Kể cả g.i.ế.c .
 
Lúc ,  thật sự  g.i.ế.c nó.
 
Giang Yến  ngờ  dám phản kháng, hét loạn lên:
“Cứu mạng! Con điên   g.i.ế.c tao!”
 
Rất nhanh, nhiều  lao đến kéo  .
 
Và  lưng họ… chính là .
 
Nhiều năm  gặp.
 
Mẹ giờ  còn là  phụ nữ nông thôn tiều tụy, mặt mày đen sạm nữa.
 
Bà  trở thành một tiểu thư trắng trẻo, xinh , quý phái.
 
Khoảnh khắc , bao lời chất chứa dâng lên.
 
  hỏi: Bao năm nay,   từng nhớ tới , dù chỉ một ?
 cũng  hỏi: Sau khi sinh ,  khoảnh khắc nào, dù chỉ một khắc,  từng yêu ?
 
 
   trả lời.
 
Mẹ chỉ   như  một kẻ xa lạ.
 
Tiến  gần, trong ánh mắt đầy mong đợi của ,  vung tay, tát mạnh:
 
“Mày là cái thá gì, dám đánh con gái tao?”
 
“Mẹ… bà   , bà  mong  c.h.ế.t để chiếm tài sản…”
 
“Câm miệng!”
 
Khuôn mặt  lạnh lùng như băng:
 
“Đồ con hoang nào cho mày gọi tao là ? Đã  còn bịa chuyện hại con gái tao. Cút ngay, tao    thấy mày!”
 
Chân  như mọc rễ xuống đất, chẳng thể nhúc nhích.
 
Người  thương nhớ bao lâu nay ở ngay  mặt, nhưng chẳng  lấy một chút ấm áp.
 
Quả thật,   bao giờ  chút tình yêu nào dành cho , chỉ  oán hận.
 
Giang Yến  đà, dựa    nũng:
“Mẹ ơi, con bé Chiêu Đệ   trong viện  bắt nạt con. Giờ thấy con   con , nó ghen tức,  g.i.ế.c con. May mà   tới kịp, nếu  chắc con c.h.ế.t .”