Mẹ khoát tay,  lệnh cho vệ sĩ:
“Đuổi con hoang   ngoài. Từ nay, tao    thấy nó  nào nữa! Ai để nó lọt , thì tự chịu trách nhiệm.”
 
Vệ sĩ lôi xềnh xệch   khỏi bệnh viện.
 
 thất thần  cánh cổng đóng chặt.
 
Giang Yến bước , ánh mắt lóe lên sự độc ác.
 
“Mẹ tao    thấy nó nữa, chúng mày  rõ ?”
 
Nó  hiệu.
 
Đám vệ sĩ hiểu ý, lôi   ngõ tối.
 
Hết cú đ.ấ.m  đến cú đá khác.
 
 nôn  máu, vẫn   tha.
 
“Đánh nữa , tiểu thư? Nó sắp c.h.ế.t .”
 
Giang Yến giẫm mạnh lên lưng .
Cơn đau khiến  há miệng phun  búng máu, như con cá sắp chết,  còn sức giãy giụa.
 
“Muốn đấu với tao? Để mày sống nhục thế  . Chết còn sướng hơn.”
 
Khi tỉnh ,    đau nhức.
Máu khô dính khắp đất.
 
 đưa tay quệt mũi, m.á.u vẫn chảy  ngừng.
 
 cố  lên, thử nhiều , đều ngã quỵ.
 
Có lẽ xương sườn gãy .
Chân cũng  đánh gãy.
 
…
 
Dù lê lết,  vẫn   bệnh viện, chờ ngoài phòng bác sĩ của .
 
“Cháu là con gái bà ,  thể dùng thận của cháu.”
 
Bác sĩ thấy  bê bết máu,  giữ  điều trị.
 
    tiền, từ chối.
 
Chỉ cần lấy thận  cứu  là .
 
Mạng  là  cho , giờ trả  cũng đúng thôi.
 
Kết quả xét nghiệm tương thích,  đợi ba ngày.
 
Cuối cùng, tin vui:  phù hợp để hiến thận.
 
  thể cứu  .
 
Chỉ tiếc, bác sĩ nhắc  sức khỏe quá kém, hiến thận sẽ tổn hại nặng nề.
 
 mỉm :
“Không , miễn  khỏe  là .”
 
Bác sĩ an ủi:
“Cô yên tâm, bà Giang Thu Phụng  tiền, hơn nữa cô  là con gái ruột hiến thận, chắc chắn bà  sẽ chữa trị cho cô.”
 
Có thật ?
 
  chua chát:
“Bác sĩ… xin đừng  với bà . Hãy  là    bụng hiến thận. Xin giữ bí mật giúp cháu.”
 
Nếu  là của ,  lẽ  sẽ ghê tởm, thà c.h.ế.t chứ  nhận.
 
    chết.
 
Những năm  giam cầm,  chịu đủ khổ cực,  hiểu hơn ai hết.
 
Mẹ đau,  càng đau.
 
 chỉ mong   sống khỏe mạnh, vui vẻ.
 
Cuối cùng, bác sĩ gật đầu.
 
Trước lúc gây mê,   sang   đang hôn mê.
 
Đây là  đầu tiên,   thể   thỏa thích.
 
Không sợ  mắng chửi,  lo  đánh đập.
 
Khuôn mặt  thật , thật dịu dàng.
 
 tham lam giữ lấy chút dịu dàng .
 
Được hiến thận cho ,  ngắm bà gần đến thế, cũng đủ .
 
Ca mổ  thành công.
 
Trước khi rời ,  đến   một  cuối, sắc mặt bà còn nhợt nhạt.
 
Có lẽ, đây là  gặp cuối cùng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/la-vet-nho-trong-cuoc-doi-me-nhung-con-van-yeu-me-lam/4.html.]
 nắm tay , thì thầm:
“Mẹ, con xin . Nếu con là con trai, nếu con  từng  đời, chắc    chịu khổ vì con, cũng   hành hạ đến mức  thể sinh nữa. Con xin .”
 
“Bây giờ con trả  tất cả cho . Mong     hạnh phúc.”
 
“Mẹ ơi…”
 
Một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt .
 
 khoác áo bệnh nhân,  đôi dép lê, lạc bước ngoài đường.
 
Đói, mệt, đau.
 
    bây giờ?
 
Không tiền, chẳng thể về  viện.
Mẹ   thấy .
 
Trời đất bao la, chẳng  chỗ nào cho  dung .
 
Cuối cùng,  tìm một gầm cầu chắn gió, co ro  xuống.
 
Lạnh quá.
 
Gió rít xuyên qua , hút sạch chút  ấm cuối cùng.
 
Trong gầm cầu, đối diện  là một  phụ nữ trung niên.
 
 run lập cập.
 
Bà thấy  tội nghiệp, cởi áo khoác choàng lên  .
 
Rồi  lo lắng  hỏi han đủ điều.
 
Hỏi  ở ,  còn nhỏ mà   sống lang thang.
 
Hỏi về gia đình .
 
Không hiểu , với bà,   kể hết.
 
 ,   chính là nữ tỷ phú nổi tiếng Giang Thu Phụng.
Cha  là kẻ .
Ông bà nội cũng ác.
Họ đều hành hạ .
 
 là đứa trẻ  ép sinh , nên  hận , mong  chết,  hiểu.
 
 cũng hận chính .
Hận vì    sinh , vì   còn sống.
 
  cảm giác, chắc  sắp c.h.ế.t .
 
Người phụ nữ ôm   lòng.
 
Vòng tay bà ấm áp như .
 
 , vòng tay của bà  nhất định  ấm.
 
“Dì ơi, cảm ơn dì. Dì  cho con cảm nhận   ấm của .”
 
Đôi tay thô ráp của dì nhẹ nhàng vuốt lên trán , từng nhịp một.
 
“Đứa nhỏ ngoan, những năm qua con chắc khổ nhiều .
Tất cả    của con. Là cha con, ông bà nội hại  con.
Mẹ con sai,   nên bỏ rơi con, càng  nên  con tổn thương.
Dì tin rằng, nếu  con  tất cả những gì con   cho bà , bà  sẽ yêu con.
Trên đời   gì   nào  thương con ?
Chỉ là hận thù  che mờ mắt bà  thôi.”
 
 ngây thơ ngẩng lên :
“Thật  dì? Mẹ con thật sự thương con ?”
 
Trong mắt dì ánh lên giọt lệ, giọng  kiên định:
“Mẹ con nhất định là thương con.”
 
Nghe thật … Cho dù là lời  dối,  cũng thấy mãn nguyện.
 
“Dì ơi, cho con mượn điện thoại một lát  ? Con  gọi cho .”
 
 nhớ  quá.
Chỉ cần  giọng bà, cũng đủ.
 
 bấm . Tim như  treo lơ lửng, lòng bàn tay toát mồ hôi vì căng thẳng.
 
Điện thoại kết nối. Giọng  quen thuộc vang lên:
“A lô, xin hỏi ai đó?”
 
Cổ họng  như  nghẹn, m.á.u trong  sôi trào.
“...Mẹ…”
 
 bật gọi theo bản năng.
 
Bên  im lặng một thoáng.
Rồi giọng  chợt trở nên cay nghiệt, vô tình:
 
“Sao mày cứ như hồn ma dai dẳng thế! Tại  mày cứ bám theo tao! Tại  mày  biến mất khỏi thế giới của tao !”
 
Dù  vô  , tim  vẫn nhói buốt.