thật ngu ngốc.
Ngay cả khi chết,  vẫn ngây thơ tin rằng  sẽ đến.
 
 sự thật  tát thẳng  mặt .
 
Ngày tháng càng lâu, linh hồn  càng yếu.
 
 cố dồn chút sức, tìm đến .
 
Bà đang ôm Giang Yến,  rạng rỡ.
Mua cho nó túi hiệu, đồ cao cấp phiên bản giới hạn.
Hận  thể dâng cả thế giới cho nó.
 
 vốn dĩ, tất cả  là của .
 
Nhìn lâu, lòng  dần tê dại.
Không đau nữa.
 
Đêm, khi  ngủ,  bước  mộng.
 
Trong mơ,   ghét .
Bà ôm , :
 
“Chiêu Đệ, đừng trách . Chỉ cần  thấy con,   nhớ đến cha con, nhớ đến những ngày đau khổ tuyệt vọng. Mẹ  thể giữ con bên .
Mẹ  ghét con, nhưng   thể đối diện với con.
Đừng trách ,  ?”
 
 lau nước mắt cho , mỉm :
“Mẹ, con  bao giờ trách . Con chỉ mong  khỏe mạnh, vui vẻ.
… nếu  kiếp , con    con  nữa.
Mẹ, ôm con thêm một ,  ?”
 
Mẹ ôm  thật chặt.
Vòng tay ấm áp, linh hồn  sáng rực.
Như ánh nắng đầu thu bao phủ khắp .
 
“Mẹ, con   .
Hãy chăm sóc bản .
Hãy quên con .”
 
Nếu  chỉ để  cho   ký ức đau đớn, thì thà để bà quên .
 
 cũng  quên bà.
 
Đứng bên giường , cơn gió thoảng qua, linh hồn  tan  bóng đêm vô tận.
 
Mẹ, tạm biệt.
 
Vết nhơ trong cuộc đời …  còn nữa.
 
—
 
Giang Thu Phụng mơ thấy một giấc mơ.
 
Không  ký ức địa ngục trong tầng hầm, mà là về con gái.
 
Thật , bà  hẳn căm hận nó đến thế.
 
 nếu  hận, thì buộc  yêu.
 
Mà bà  dám.
 
Bà  thể chấp nhận nó, vì  thể đối diện với những ký ức đau đớn .
 
Lần đầu tiên, bà thấy hoảng loạn.
 
Nhớ  lời  phụ nữ xa lạ, bà lập tức lái xe tới bệnh viện.
 
Hỏi bác sĩ về  hiến thận.
 
Bác sĩ ấp úng.
 
Tim bà trĩu nặng.
Chẳng lẽ… tất cả là thật?
Người hiến thận chính là con gái bà?
 
Càng nghĩ, càng nhiều điểm nghi vấn.
 
Bao lâu  tìm  thận phù hợp, dù bỏ  bao nhiêu tiền.
Vậy mà đúng lúc nguy kịch,   một   hiến ngay, còn  lấy một xu.
 
Cuối cùng, bác sĩ đành thừa nhận:
 
“Là con gái bà. Khi đó sức khỏe nó  kém, thiếu dinh dưỡng lâu ngày,   đánh gãy hai xương sườn, thậm chí xương chân cũng gãy.  khuyên nó đừng hiến, nhưng nó kiên quyết.
Hơn nữa, nó còn dặn    tiết lộ danh tính cho bà.  nghĩ là nó sợ bà lo lắng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/la-vet-nho-trong-cuoc-doi-me-nhung-con-van-yeu-me-lam/6.html.]
 
Lo lắng ?
 
Giang Thu Phụng bàng hoàng nhận , bà  từng lo cho nó.
 
Chưa từng lo con bé mồ côi, một  chống chọi trong cô nhi viện thế nào.
Chưa từng lo khi thấy nó m.á.u me đầy chân hôm xuất hiện ở viện,  trải qua gì.
Cũng  từng lo khi nó rời , sẽ  , sống .
 
Dù sinh  nó, bà  từng cho nó một ngày tươi .
 
 vì … nó vẫn cứu bà?
 
Tim bà nhói buốt.
Như con d.a.o cùn, cứa dần dần.
 
“Vì ?”
 
Bác sĩ ngạc nhiên:
“Gì cơ?”
 
“Vì  nó cứu ?”
 
Bác sĩ như  chuyện buồn :
“Đương nhiên vì nó yêu bà.  gặp nhiều . Trên đời ít ai tình  sâu nặng. Hi sinh cả mạng sống để hiến thận cho , hiếm lắm.
 
À đúng , giờ nó thế nào ? Thân thể nó quá kém.  bảo nó  viện điều trị, nó    tiền. Vừa mổ xong  bỏ ,  chữa trị gì. Haizz, đứa trẻ , thật khiến   đau lòng.”
 
“ , chắc giờ con gái bà cũng khỏe mạnh cả ,  lắm lời thôi.”
 
Một bác sĩ  còn rõ hơn cả một   như bà.
 
Bà  bao giờ chịu  thẳng  con bé.
Luôn mang cái  định kiến.
Trong tiềm thức, bà cho rằng trong  nó chảy dòng m.á.u của kẻ bà căm ghét, thì   là   .
Trong xương tủy nó vốn   xa.
 
 bà  quên mất một điều—
Trong huyết quản của con bé, cũng  một nửa là m.á.u của bà.
 
Bà bỗng hoảng loạn, tay run bần bật.
 
Bà gọi cho trợ lý:
“Cậu tra cho ,  khi Chiêu Đệ rời khỏi cái làng đó, cuộc sống của nó thế nào. Còn ở nhà tang lễ ,  …   nó…”
 
Nó… c.h.ế.t  ?
Thật sự c.h.ế.t  ?
 
Giang Thu Phụng bật dậy, gió lạnh rít qua, như lưỡi d.a.o đ.â.m xuyên tim.
 
Bao nhiêu yêu và hận của những năm qua, giờ chẳng còn nơi nương tựa.
 
Mắt tối sầm, bà ngã gục xuống đất.
 
Giang Thu Phụng   tất cả.
 
Con gái bà  chết.
 
Lý Chiêu Đệ.
 
Cái tên quê mùa, khó  , chính là vết nhơ cả đời của bà.
 
Bà từng hận đến mức  bóp c.h.ế.t nó.
 khi thấy nó cam chịu,  phản kháng, bà  mềm lòng.
 
Giờ thì, nó thật sự c.h.ế.t .
 
Bà , trong cô nhi viện, nó  sống những ngày còn khổ hơn cái chết.
Chẳng khác nào chính bà năm xưa trong căn nhà .
 
Chỉ để  gặp bà một , nó  đến thành phố xa lạ , chịu đủ khổ nạn.
Hiến thận,  lưu lạc,  đói  rét.
Vết thương   chữa trị, cuối cùng nhiễm trùng mà qua đời.
 
Sao nó  c.h.ế.t chứ?
Chỉ cần bà để tâm một chút, là  nhận  tất cả .
 
 Giang Thu Phụng  từng nghĩ đến, một đứa trẻ thì   sống sót ngoài xã hội.
Cũng  từng , khi nó sắp c.h.ế.t mà còn   những lời tuyệt tình từ chính bà, thì  đau đớn đến mức nào.
 
Hóa , hôm đó những gì Chiêu Đệ  trong bệnh viện đều là thật.
 
Bởi vì trong đoạn ghi hình ở viện, bà  thấy sự thật.
Nghe rõ những lời Giang Yến .
Biết rằng Chiêu Đệ thật lòng vì bà.