Bùi Mộc San mặt đầy kinh ngạc: “Xem tay nghề của tỷ , t.h.u.ố.c ăn, phấn son, còn tưởng tài thêu thùa của tỷ cũng tồi chứ. Ai da, đột nhiên nhớ ngày đó mẫu hỏi Hách ma ma, là y phục của tam ca là do phòng , là do phòng may vá , bây giờ xem , tỷ là .” Giọng điệu Bùi Mộc San mang theo sự trêu chọc.
Lúc Từ Vân Tê mới nhớ phu quân thành , y phục lót chắc đều do thê tử may. Từ Vân Tê thật sự những thứ , nàng xoa xoa gò má nóng bừng: “Quần áo của tam gia đều do Trần ma ma thu dọn, chắc là do Trần ma ma .”
Bùi Mộc San bộ dạng ngơ ngác của Từ Vân Tê, lập tức bật , nhịn mà véo véo khuôn mặt mềm mại đàn hồi của nàng: “Xem tỷ kìa, chuyện của đại ca cũng để tâm. , đôi tay của tỷ là để việc lớn, thể lãng phí ở hậu viện việc may vá.”
Từ Vân Tê những lời sảng khoái.
“ , đến nhà ngoại tổ, đưa phấn son cho Phù nhi, Phù nhi chỉ là dùng , còn chúng dứt khoát mở một cửa hàng phấn son, mang chợ bán, chắc chắn sẽ kiếm ít tiền.”
“Tẩu tẩu, tỷ đừng xem Phù nhi còn nhỏ tuổi, nàng lanh lợi lắm, chuyện buôn bán đấy.”
Từ Vân Tê tâm trí những chuyện , nàng thiếu tiền tiêu: “Ta thời gian thì cứ , thì thôi.”
Bùi Mộc San tiền bạc đủ dùng, quả thực động đến ý nghĩ : “Phù nhi vẻ lý, cũng tin vài phần, liền cùng Phù nhi sửa soạn, công thức là của tỷ, chia cho tỷ một phần.”
Một tiểu nha bên cạnh rót cho Từ Vân Tê một chén , nàng vuốt ve chén nhấp một ngụm, để ý gật đầu.
“ , ngày mai cung đ.á.n.h mã cầu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lac-hoa-trien-mong/chuong-132.html.]
Vừa nhắc đến chuyện , Bùi Mộc San liền hứng thú, hì hì: “Tẩu tẩu, tỷ , mỗi năm ngày mười tám tháng năm, hoàng tổ phụ đều tổ chức trận đấu mã cầu ở Ngự Lâm uyển, đến đều là con cháu nhà quyền quý ở kinh thành, nữ quyến cũng thích đến xem náo nhiệt. Lâu dần, liền trở thành một buổi xem mắt trá hình. Ta năm nay cũng mười sáu , mẫu trong lòng lo lắng, đây , ngày mai nhất định theo , giúp tìm phu quân,”
“Hì, dù mẫu , cũng , trận đấu mã cầu nhiều thiếu niên tuấn tú lắm.”
Từ Vân Tê vẫn là đầu tiên thấy một cô nương đối với việc xem mắt hứng thú như , Bùi Mộc San một chút cũng e thẹn giả tạo: “Được, tỷ ngày mai giúp xem mắt.”
“Vậy thì quá.” Bùi Mộc San lay lay cánh tay nàng: “Tẩu tẩu, tỷ cứ theo tiêu chuẩn của đại ca mà tìm, xem trúng ai thì cho , liền dò la gia thế của đó.”
Từ Vân Tê thấy nàng đấy, dáng, khỏi buồn , đặt chén xuống trêu chọc nàng: “Vậy thiếu công tử Yến gia thì ?”
Vừa nhắc đến Yến Thiếu Lăng, Bùi Mộc San mặt đỏ bừng, buông cánh tay nàng xa: “Nhắc đến gì, tên khốn đó một chút cũng dáng vẻ của con cháu nhà quan văn, suốt ngày nghịch ngợm.”
Đào Thanh đến đây bật , giải thích với Từ Vân Tê: “Thiếu phu nhân , mấy ngày cô nương nhà đến Tiêu gia khách, nửa đường Yến thiếu công tử chặn đường. Hắn xách mấy hộp phấn son đến cho cô nương nhà , cô nương nhà đương nhiên là nhận, chỉ bây giờ thích dùng đồ bên ngoài nữa. Yến thiếu công tử đó cũng thông minh, nhanh đoán cô nương nhà tự phấn son. Người đoán xem , khắp các cửa hàng phấn son trong thành, cầm theo đồ nghề uy h.i.ế.p đối phương đưa công thức…”
Đào Thanh đến đây, nhịn : “Hắn đối chiếu công thức, mua hết những loại hương liệu nhất trong thành, hôm qua gửi hết đến Hi Vương phủ.”
Từ Vân Tê xoa trán.
Bùi Mộc San mặt đỏ bừng: “Dựa là nhi tử của thủ phụ mà coi ai gì,”
“ mà,” Đào Thanh mím môi : “những loại hương liệu đó và những loại mà thiếu phu nhân mua đây khác là mấy. Vương phi thấy cô nương thật sự cần dùng, liền nhận lấy, sai mang mấy trăm lượng bạc đến Yến phủ. Cô nương nhà đồ, nợ ai tình cảm, tâm trạng đang lắm.”