Ám vệ mặt  vài phần bất bình: “Công tử, hôm qua Ngân Hạnh cô nương   với thuộc hạ,  là mấy ngày  nữ nhi của Đại lý tự khanh Lưu gia,  chặn đường thiếu phu nhân, ý đồ  .”
Bùi Mộc Hành  , sắc mặt như phủ một lớp sương lạnh. Im lặng một lúc,   gì,  thẳng về phía Càn Khôn điện.
Khi , mới  Yến Thiếu Lăng  về.
Vị thiếu công tử trẻ tuổi đưa danh sách tịch thu cho hoàng đế, mặt đầy vẻ hăng hái.
Thấy Bùi Mộc Hành, Yến Thiếu Lăng chắp tay chào, nở một nụ  phóng khoáng với .
Hoàng đế  vội xem tấu chương, mà  Yến Thiếu Lăng   suốt đêm, nở một nụ  dịu dàng: “Lần  ngươi  việc nhanh gọn,  trẫm thưởng ngươi thế nào?”
Yến Thiếu Lăng  lớn, gãi gãi  gáy : “Bệ hạ nếu thật sự thương , thì ban cho  một thê tử  ý ?”
Hoàng đế hừ một tiếng,  tiếp lời: “Ngươi mệt , về nghỉ , tối đến Càn Khôn điện dùng bữa.”
Yến Thiếu Lăng chán nản rời .
Đợi   , hoàng đế mới mở tấu chương , liếc  một cái, sắc mặt nghiêm trọng: “Xem kìa, một thương nhân nhỏ mà  chiếm đoạt nhiều tiền bạc như , đây tuyệt đối   là ngẫu nhiên, vụ án  điều tra kỹ lưỡng, các ngươi thấy ai đến Tấn Châu là thích hợp?”
Yến Bình vuốt râu đang suy nghĩ, Bùi Mộc Hành bên  tiến lên  : “Hoàng tổ phụ, trong ba cơ quan tư pháp  cùng  Hình bộ thượng thư Tiêu các lão và Đại lý tự khanh Lưu đại nhân. Tấn Châu  gần, nên cử một  đáng tin cậy . Tiêu các lão  già,  tiện  , e rằng  phiền đến Lưu đại nhân đích  .”
Kế hoạch của Tần Vương đối với Thái tử   sắp đặt xong, cũng   một con dê tế thần. Nữ nhi Lưu gia dựa   gì khác ngoài việc phụ    quan to, cũng nên chặt  một cánh tay của Tần Vương, tiện thể trút giận cho thê tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lac-hoa-trien-mong/chuong-74.html.]
Yến Bình  những lời , thản nhiên liếc  Bùi Mộc Hành. Yến Bình cũng đang tính toán dọn dẹp hậu quả cho Tần Vương, cân nhắc xem nên đẩy ai  ngoài là thích hợp nhất. Không ngờ Bùi Mộc Hành   ông  quyết định, liền thuận theo: “Bệ hạ, buôn lậu t.h.u.ố.c s.ú.n.g   là chuyện nhỏ, cứ để Lưu đại nhân  là thích hợp nhất.”
Hoàng đế đồng ý.
Đêm đó, Yến Thiếu Lăng ném hai cái đầu  lên bàn đàm phán của sứ thần Đại Ngột, kiêu ngạo  thể tả: “Các ngươi minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, tưởng Đại Tấn  dễ lừa ? Nói cho các ngươi , ngoan ngoãn mang ngựa chiến đến đây, nếu  thì cắt đứt nguồn cung , muối, tơ của các ngươi, xem những  chăn nuôi  thảo nguyên của các ngươi ăn gì, dùng gì!”
Tơ sống ngoài việc dùng để may quần áo cho quý tộc, còn  thể  thành áo giáp mềm mặc bên trong áo giáp sắt,  thể chịu  hơn mười mũi tên mà  c.h.ế.t, là một trong những trang  quân sự quan trọng của kỵ binh. Đại Ngột tam vương tử thấy kế hoạch thất bại, trong lòng lạnh  một nửa. Cuộc đàm phán  đó thất bại t.h.ả.m hại,  Đại Tấn kìm kẹp chặt chẽ.
Gừng càng già càng cay, hoàng đế và Đại Ngột  ký kết hiệp ước mười năm,  ngấm ngầm hỗ trợ   của Khả hãn, hứa hẹn một  lợi ích để hai   đối đầu , coi như   định  tình hình biên giới.
Đàm phán sắp kết thúc, hoàng đế  ngày mồng mười tháng tư tổ chức tiệc vạn thọ, một là để mừng sinh nhật sáu mươi hai tuổi, hai là để tiễn sứ thần.
Đêm đó, Ung Ninh cung đèn đuốc rực rỡ, chén tạc chén thù.
Tiệc  qua  một nửa, hoàng đế để  Tần Vương chủ trì tiệc, còn  thì về cung nghỉ ngơi. Bị các đại thần mời uống vài chén rượu, hoàng đế uống đến say mèm,  chút khó chịu. Lão nhân gia dựa  ghế bành nghỉ ngơi, hỏi Lưu Hi Văn: “Sao  thấy Tuần nhi?”
Lưu Hi Văn nhận lấy canh giải rượu từ tay thái giám, đặt  mặt hoàng đế, đáp: “Hôm đó tỉ võ với sứ thần, Thập nhị điện hạ  thương ở chân nặng hơn,   uống vài chén rượu đau quá, nên  lui tiệc .”
Hoàng đế day trán, mí mắt rũ xuống   gì.
Ngủ gật một lúc, mơ màng  thấy tiếng bước chân vội vã từ ngoài vọng . Hoàng đế đột nhiên mở mắt, thấy Kim ngô vệ đại tướng quân Dương Uân vén rèm . Ông  mặc áo giáp, mặt mày căng thẳng, một gối quỳ xuống đất : “Bệ hạ, kinh thành xảy  chuyện .”
Hoàng đế đột nhiên  dậy, trầm giọng hỏi: “Xảy  chuyện gì?”
Dương Uân nhanh chóng bẩm báo: “Biệt viện gần chùa Từ Ân ở phường Cung Tây tích trữ t.h.u.ố.c súng,  xảy  nổ.”