Ta quỳ xuống,  kiêu ngạo cũng chẳng hèn hạ, nước mắt lưng tròng, từng chữ từng câu tố cáo.
 
“Khởi bẩm đại nhân. Phụ  dân nữ trọng nam khinh nữ. Từ khi mẫu  sinh dân nữ xong,  còn sinh  nữa. Vì   con trai, giữ  lòng phu quân, mẫu  dân nữ uống vô  thuốc,  thể ngày một tàn tạ, một tháng   bệnh nặng qua đời.”
 
“Người nam nhân  chỉ dùng một tấm chiếu cỏ mà vứt xác mẫu  dân nữ  ngoài bãi tha ma. Ta thực sự  đành lòng, bèn lấy bạc trong nhà mua cho mẫu  một cỗ quan tài. Vậy mà ông  vu cho dân nữ tội ăn trộm. Thiên hạ nào  đạo lý như thế!”
 
Ta nức nở  ngừng:
 
“Dân nữ vốn  phạm tội. Không  ông    gì với quan sai, khiến bọn họ truy bắt dân nữ khắp nơi. Dân nữ bất đắc dĩ  ẩn náu trong Lâm phủ… Hu hu hu hu… Mẫu  dân nữ còn đang bệnh, ông   dẫn kỹ nữ về nhà, chính là  tức c.h.ế.t mẫu  dân nữ… hu hu hu…”
 
Những phụ nhân  xem  xong cũng rơi lệ.
 
Thậm chí   mắng nhiếc phụ  .
 
Tri huyện đại nhân liếc  quan sai, hừ lạnh một tiếng:
 
“Tần Giác, trong huyện đường  còn án nào để xử nữa ?”
 
Tần Giác run lên, quỳ xuống:
 
“Đại… đại nhân, thuộc hạ…”
 
“Tô Dũng, Tần Giác cấu kết với , lạm dụng quyền lực, mỗi  chịu hai mươi trượng.”
 
Ta  , tận mắt thấy Tô Dũng  đánh đến da tróc thịt bong, ông  vẫn chửi rủa :
 
“Có đứa con gái như mày, đúng là xui tận mạng!”
 
“Rồi mày sẽ gặp báo ứng thôi!”
 
“Tô Hỉ Nhi, mày  c.h.ế.t tử tế  !”
 
…
 
Ta chẳng tức giận chút nào, ngược  những phụ nhân bên cạnh còn  với quan sai thi hành:
 
“Ngươi  đủ sức ? Hắn còn mở miệng mắng  kìa.”
 
Ngay lập tức, tiếng gậy giáng xuống càng nặng, át cả tiếng rủa của phụ  .
 
Xong hình, Tô Dũng  kéo ,   bê bết máu.
 
Ra khỏi huyện đường, xe ngựa của Lâm phủ  chờ sẵn.
 
Lâm Dĩ Nhiên lên xe ,  khựng ,    nên  cùng  .
 
Hắn  đầu:
 
“Khóc  đủ mệt ? Về phủ thôi.”
 
Sợi dây căng cứng trong lòng  lơi  đôi chút,  bước lên xe cùng .
 
Trong lòng  thầm nghĩ, rõ ràng chính  dặn    càng to càng .
 
Suốt dọc đường,  nhắm mắt, chẳng  câu nào.
 
Ta lúng túng   ngoài cửa sổ,   vụng trộm đưa mắt ngắm .
 
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêng nghiêng, sống mũi cao thẳng, lông mi  cong, đổ bóng  mắt.
 
Đột nhiên,  mở mắt,  chằm chằm .
 
Trái tim  loạn nhịp, đập hẫng một cái.
 
“Có chuyện gì  ?”
 
Hơi thở  rối loạn:
 
“Đa tạ công tử,  bạc nợ công tử,  nhất định sẽ trả . Ta…  sẽ  nha  cho ngài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-gia-co-hy/4.html.]
 
Hắn  khép mắt, nhàn nhạt buông một câu:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Ta cần ngươi  nha  ? Ngoài  , ngươi còn  gì nữa…”
 
Ta giả vờ như   thấy.
 
Ở cùng  vài ,   : Lâm công tử, ngoài miệng cứng rắn, nhưng trong lòng thì mềm.
 
9
 
Ta tự nhiên mà ở  Lâm phủ.
 
Lâm Dĩ Nhiên   rõ  với  phận gì.
 
   thể ăn   , nên cùng các nha  tranh việc mà : nhóm lửa, giặt y phục, thái rau.
 
Mọi  chẳng  nên gọi  là gì.
 
Gọi phu nhân thì  , gọi tiểu thư cũng  đúng.
 
Ta lau mồ hôi  trán,  bảo:
 
“Cứ gọi  là A Hỉ là .”
 
Cận kề cuối năm, Lâm Dĩ Nhiên bận bịu vô cùng.
 
Ta luôn  tìm cách giúp , coi như trả ơn.
 
Hôm đó,  bưng   thư phòng, thấy  mặt mày ủ dột.
 
Lý chưởng quầy  cạnh, lông mày cau chặt.
 
“Sao ?”
 
“Trần quản gia ngã bệnh .”
 
“Thì mời đại phu chứ .”
 
Lý chưởng quầy :
 
“Đã mời.  chúng  còn một chuyến gạo,   thuyền vận xuống phương Nam, thường thì Trần quản gia  cùng thiếu gia. Giờ thì…”
 
“Không còn ai khác ?”
 
Lý chưởng quầy liếc  Lâm Dĩ Nhiên, khẽ :
 
“Thiếu gia sợ nước, cần một  giỏi bơi  theo. Ta   thể rời tiệm…”
 
“Ta,   bơi. Ta bơi giỏi lắm!”
 
Trong lòng  mừng rỡ, cuối cùng cũng  thể giúp .
 
“Ngươi là nữ nhi, bất tiện lắm.”
 
“Ta cải trang nam tử là ,  đúng lúc,   từng  phương Nam bao giờ.”
 
Ta mở to mắt  thẳng Lâm Dĩ Nhiên.
 
Hắn mím môi suy nghĩ một lúc,  :
 
“Được.”
 
Hôm đó,  hân hoan rời thư phòng, bắt đầu thu xếp hành trang.
 
Cuối cùng,  cũng  cơ hội báo ân.
 
Ta còn  chứng minh cho Lâm Dĩ Nhiên thấy, ngoài ,  còn    nhiều việc.