“Ngoài cổng  một tiểu ca  tuấn tìm ngươi,   mời ngươi  ăn.” 
 
Giọng nàng càng lúc càng lớn, mấy nha  bên cạnh đều  .
 
Các nàng  cợt:
 
“Anh tuấn? Đẹp đến mức nào? Chúng   xem thử.”
 
Các nàng còn  nhanh hơn . 
 
Ta vội bước theo, mơ hồ thấy ở hành lang, một bóng dáng quen thuộc lướt qua.
 
Mạnh Trác   đợi ở cổng phụ từ lâu:
 
“A Hỉ, trong huyện  mở một tửu lâu mới,   mời ngươi  nếm thử.”
 
“Chỉ… chỉ  với ngươi thôi ư?” 
 
Ta từng từ chối  một , dù   cũng giúp đỡ ,    khó lòng từ chối.
 
“Nếu ngươi thấy  tiện,  thể mời thêm bạn.”
 
Hải Đường lập tức chen :
 
“Ta, ,  cũng  nếm thử tửu lâu mới.”
 
Thế là mấy  ríu rít đẩy   cùng.
 
Mạnh Trác  trịnh trọng đặt một gian riêng. 
 
Trong bữa, chúng   chuyện lặt vặt đôi ba câu.
 
Dùng xong cơm,    tiễn chúng  về.
 
Ta từ chối,  nhiều  thấy  .
 
Chia tay xong, Hải Đường khoác tay ,  trêu:
 
“Hắn thích ngươi đó.”
 
“Đừng  thế.”
 
Ta cúi đầu  cái bóng  chân. 
 
Đi   mấy bước, liền đụng  một bóng dáng cao ráo khác.
 
“Thiếu… thiếu gia.”
 
“Về phủ ?”
 
“Vâng.”
 
“ lúc,  cũng về. Lên xe .”
 
Xe ngựa của  đỗ sẵn ven đường.
 
Dọc đường chẳng ai  lời nào.
 
Khi xe dừng,  xuống ,   đầu, bước thẳng  cổng.
 
Hải Đường khẽ véo tay :
 
“Thiếu gia hình như giận , lát nữa  trừng phạt chúng  ?”
 
“Không , thiếu gia là một quân tử mà.”
 
Chia tay Hải Đường,  đường về phòng,   ngang thư phòng . 
 
Bên trong tối om.
 
Đột nhiên, một cánh tay rắn chắc kéo   trong.
 
Tim  thắt .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-gia-co-hy/6.html.]
Hơi thở nóng hổi của  áp sát  mặt , giọng khàn khàn:
 
“Tô Hỉ,    là quân tử như ngươi tưởng.”
 
13
 
Cánh cửa “phịch” một tiếng đóng ,  nghẹn thở, tim cũng chấn động một cái.
 
Trong phòng tối đen. 
 
Ánh trăng trong trẻo xuyên qua khe cửa,  khéo rọi xuống mắt . 
 
Ánh mắt  chuyên chú dừng  ngay nốt ruồi giữa chân mày .
 
Đầu óc  trống rỗng, tim đập loạn cuồng.
 
Ánh mắt Lâm Dĩ Nhiên dần hạ xuống, chạm  mắt , khiến  gần như nghẹt thở.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Hai tay  chống lên n.g.ự.c , cảm nhận  tim  cũng đang đập dồn dập chẳng kém.
 
“Thiếu… thiếu gia.” 
 
Giọng  khàn khàn.
 
Hắn buông cánh tay đang ôm , giọng khản đặc gần như   rõ:
 
“Tô Hỉ,   từng coi ngươi là nha . Sau  ngươi đừng gọi  là thiếu gia nữa.”
 
“Ta…”
 
“Bữa tối nay ăn  ngon ?”
 
Ta  hiểu    hỏi như , ngẩn ,  đáp.
 
Chốc lát, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
 
Ta cảnh giác nép  lòng , Lâm Dĩ Nhiên khẽ bật .
 
Có   ngang, qua tấm cửa, lẩm bẩm:
 
“Trong thư phòng thiếu gia   ai ? Chẳng lẽ tai   vấn đề?”
 
Người đó  xa dần.
 
Lúc   mới sực tỉnh, động tác    mật quá mức, liền lùi một bước, áp lưng  cửa.
 
Lâm Dĩ Nhiên khẽ gõ sống mũi , trong giọng mang theo chút cảnh cáo:
 
“Tô Hỉ,     tùy tiện  ăn cơm  khác mời, chẳng khác nào  như trong Lâm phủ   đồ ngon .”
 
Lời còn  dứt,  bỗng ho sặc sụa.
 
“Thiếu gia, tối nay ngài  quên uống thuốc   ?”
 
14
 
Thiếu gia  ngã bệnh. 
 
Hắn đích danh gọi  mỗi ngày  đến đưa thuốc.
 
Ta hỏi đại phu,  chứng phong hàn của thiếu gia cứ tái  tái .
 
Đại phu :
 
“Công tử vốn sắp khỏi ,   chiều hôm  còn   Xuân Phong Lâu  lâu, e là trúng gió nên bệnh  phát.”
 
Chiều hôm ? 
 
Chẳng  đúng ngày  cùng Mạnh Trác ăn cơm ?
 
Tại   cũng ở Xuân Phong Lâu? 
 
Tại    ngoài?