Bao nhiêu điều   nghĩ thông.
 
Khi bưng thuốc cho , trong phòng    khác.
 
Ta liền cẩn trọng hỏi:
 
“Thiếu gia, hôm đó ngài cũng ở Xuân Phong Lâu?”
 
Hắn nhíu mày:
 
“Không  bảo ngươi đừng gọi  là thiếu gia nữa ?”
 
“Lâm… Lâm công tử,  ngài   trong,   ngoài hứng gió?”
 
Lâm Dĩ Nhiên khẽ ho mấy tiếng, đôi mắt đen thẳm  :
 
“Ta  bệnh, chỉ  xem một kẻ     dễ dàng    dụ   .”
 
Khoảnh khắc , tai  ù cả . 
 
Tay cầm bát thuốc run rẩy, trượt xuống. 
 
Lâm Dĩ Nhiên nhanh tay đỡ lấy, bàn tay  phủ lên tay .
 
Một bên là bát thuốc còn ấm, một bên là bàn tay lạnh lẽo của . 
 
Nóng lạnh giao hòa,  nóng lạ lùng theo cánh tay lan thẳng đến tim .
 
Mắt  dâng lên một tầng sương mờ, lấy hết can đảm hỏi:
 
“Lâm… Lâm công tử, ngài thích   ?”
 
Hắn rút bát thuốc khỏi tay , đặt xuống,  mạnh mẽ kéo   gần. 
 
Khuôn mặt hai , sát đến mức gần kề.
 
“Tô Hỉ,  cứ tưởng   tỏ rõ lắm .”
 
Lời  dứt, Lâm Dĩ Nhiên đưa tay khác, kẹp lấy cằm . 
 
Khi đôi môi gần như sắp chạm  , bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân.
 
“Thiếu gia, thiếu gia, lão phu nhân  trở về.”
 
15
 
Nghe Hải Đường kể, trong nhà họ Lâm chỉ còn mỗi lão phu nhân.
 
Bà là tổ mẫu của Lâm Dĩ Nhiên, vẫn luôn tịnh tu ở thiền viện  núi.
 
Khi lão gia qua đời, vì kiêng kỵ chuyện  tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, bà  về.
 
Lần  trở về, là vì  tin Lâm Dĩ Nhiên bệnh mãi  khỏi, nhất quyết xuống núi xem .
 
Ta theo  Lâm Dĩ Nhiên, cùng bước  đại sảnh.
 
Trên ghế chủ vị  một lão nhân tóc bạc phơ, dung mạo hiền từ.
 
Vừa  thấy Lâm Dĩ Nhiên, bà lập tức  dậy, bước đến.
 
“Nhiên nhi, tổ mẫu lo cho con lắm. Phong hàn của con  khá hơn chút nào ?”
 
“Tổ mẫu yên tâm, con  đỡ nhiều .”
 
Bà yêu thương vỗ nhẹ gương mặt :
 
“Con cũng đến tuổi nên thành  , bên cạnh chẳng  ai chăm sóc, tổ mẫu  yên lòng.”
 
“Là cháu bất hiếu, khiến tổ mẫu lo lắng.”
 
Lão phu nhân  hiền,  đó  sang , ánh mắt từ ái:
 
“Đây chính là vị cô nương xung hỉ mà phụ  con cưới  ? Mau mau  đây cho  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-gia-co-hy/7.html.]
 
Ta bước tới gần,  khom gối:
 
“Kính chào lão phu nhân.”
 
Bà   từ đầu đến chân, :
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Quả nhiên xinh . Là Lâm gia chúng    phúc. Nghe  ngày con trai  mất,  mặt bao khách khứa, con   đến đau lòng, thật khó cho con . Hay là  nhận con  nghĩa nữ nhé? Ngày  khi con xuất giá khỏi Lâm phủ,  sẽ chuẩn  cho con mười dặm hồi môn đỏ thắm…”
 
“Tổ mẫu.” 
 
Lâm Dĩ Nhiên vội cắt ngang.
 
“Chuyện của nữ nhi chúng , con đừng xen .”
 
Lông mày Lâm Dĩ Nhiên cau chặt hơn, nghiêm giọng:
 
“Tổ mẫu, cháu  điều   riêng với .”
 
Hắn  hiệu, cho lui tất cả  , chỉ giữ   .
 
16
 
Lâm Dĩ Nhiên hít sâu một ,  với tổ mẫu:
 
“Tổ mẫu, con    trong lòng.”
 
Lão phu nhân nhướn mày:
 
“Ồ? Tiểu thư nhà nào ?”
 
Lâm Dĩ Nhiên  đầu  :
 
“Là nàng, Tô Hỉ.”
 
Tim  thoáng run lên.
 
Sắc mặt lão phu nhân sa sầm, cây gậy trong tay nện mạnh hai cái, bà giơ tay chỉ ,  chỉ sang Lâm Dĩ Nhiên:
 
“Con, con, hai … ai chủ động ?”
 
“Là con.” 
 
Lâm Dĩ Nhiên vội đáp.
 
“Dĩ Nhiên, trong lòng tổ mẫu, con vẫn luôn là đứa trẻ trầm  hiểu chuyện. Sao trong việc   hồ đồ đến thế? Nàng… nàng là kế mẫu  danh nghĩa của con.”
 
“Chưa bái đường,  tính.”
 
Lão phu nhân  bật dậy, giơ gậy, nặng nề quật xuống lưng .
 
“Nàng  mặt bao ,  linh cữu phụ  con, một tiếng ‘phu quân’  một tiếng ‘phu quân’, chẳng lẽ là giả  ! Quả thật, lời trong phủ truyền  sai, con cùng nàng   ái ! Nếu   về kịp,   con định thẳng thừng cưới nàng  ?”
 
Vừa , bà  đánh. 
 
Lưng Lâm Dĩ Nhiên rớm máu.
 
Tim  quặn thắt, “phịch” một tiếng quỳ xuống  mặt bà, giữ c.h.ặ.t t.a.y bà:
 
“Lão phu nhân, xin đừng đánh nữa! Ta…  và Lâm công tử còn  bắt đầu,  đừng đánh , đừng tức giận,  sẽ  ngay,  hứa.”
 
Lão phu nhân dừng tay.
 
Lâm Dĩ Nhiên cũng quỳ xuống, đôi mắt kiên định  :
 
“Không  ,  bắt đầu từ lâu . Tổ mẫu, con thích Tô Hỉ,  mười năm.”
 
“Con… con…” 
 
Lão phu nhân run rẩy, bỗng tát mạnh một cái  mặt :
 
“Mười năm  con còn là một thằng nhóc, con cho là   hồ đồ ? Chỉ cần  còn sống, con đừng hòng!”