“Tổ mẫu, con   dối. Mười năm , mẫu  con rơi xuống nước mất mạng, lúc đó   thiền viện, phụ  bận rộn việc  ăn, chẳng ai đoái hoài đến con. Con nhớ mẫu , liền  bờ sông, định  theo bà.”
 
“ khi thấy dòng nước chảy xiết, nhớ đến cảnh mẫu   vớt lên thê thảm, con chùn bước. Ở đó, con gặp Tô Hỉ. Là nàng an ủi con, tặng con một sợi dây đỏ.”
 
Hắn lôi từ trong n.g.ự.c  một sợi dây đỏ.
 
Rất bình thường, nhưng  nhận  ngay, chính là sợi  từng đan.
 
“Nàng , nếu nhớ   khuất, thì buộc sợi dây   tay,   chuyển sinh sẽ đến tìm con. Đến nay, con  chờ  mẫu , nhưng  chờ  nàng.”
 
Nói đến chỗ xúc động, Lâm Dĩ Nhiên dừng ,   thật sâu:
 
“Con nhớ rõ nốt ruồi giữa chân mày nàng. Tổ mẫu, nay ngay cả phụ  cũng rời bỏ, nàng  trùng hợp đến Lâm gia ,  lẽ chính là phúc phận phụ mẫu ban cho con. Tổ mẫu,  nỡ ? Nỡ vì thành kiến thế tục mà khiến cháu  mất    yêu thêm  nữa ?”
 
Khóe mắt lão phu nhân rơi mấy giọt lệ, sắc mặt thoáng d.a.o động.
 
Lồng n.g.ự.c bà phập phồng kịch liệt, một lúc  mới thở đều, khẽ :
 
“Ta già , quản  nổi nữa.”
 
17
 
Ta dìu Lâm Dĩ Nhiên về phòng.
 
Cởi áo ngoài,  giúp  bôi thuốc. 
 
Thuốc chạm  vết thương, nhói rát,  khẽ rên.
 
“Ráng chịu chút.”
 
“Không chịu nổi.” 
 
Hắn bất ngờ  bật dậy,  chằm chằm :
 
“Vừa nãy nàng   , là thật ?”
 
Đôi mắt  sâu thẳm như vực tối.
 
Chỉ   , khi đối diện đôi mắt , tim  như  phá n.g.ự.c mà chạy .
 
Thấy   trả lời,  dường như sốt ruột.
 
Thân hình Lâm Dĩ Nhiên nghiêng tới,  thở thanh lạnh đặc trưng của  bao phủ lấy .
 
Bàn tay  đỡ lấy  gáy , chóp mũi chúng  kề .
 
Hắn bỗng đẩy mạnh, môi áp xuống, quét sạch  khí giữa hai .
 
“Tô Hỉ…”
 
“Lâm Dĩ Nhiên,  tên là Tô Hỉ Nhi,  ngươi cứ gọi  là Tô Hỉ?” 
 
Trong khe hở thở dốc,   nhịn  hỏi.
 
“Hi Nhi, Hi Nhi… phụ  nàng đặt cái tên , ý nghĩa hiển nhiên lắm.”
 
Hắn mở bàn tay đang nắm chặt n.g.ự.c áo  của , giọng thành khẩn:
 
“Tô Hỉ, trong lòng , nàng chính là nàng, chẳng liên quan gì đến ai khác.”
 
Ta  thẹn thùng, chỉnh  áo ngoài cho , chôn mặt  hõm vai .
 
“Vậy, ngài nhận   ngay từ cái  đầu tiên  ư?”
 
“Đại khái thế.”
 
“Tại    sớm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-gia-co-hy/8.html.]
 
“Sợ  nàng hoảng.”
 
“Thế bây giờ tại   ?”
 
“Sợ nàng   khác cướp mất.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Tim  thắt .
 
Cơn đau khẽ khàng  khiến  xác định, tất cả   mơ.
 
18
 
Từ phòng Lâm Dĩ Nhiên bước , Hải Đường các nàng kéo   phòng, tò mò dò hỏi.
 
“Nghe  ngươi từng cứu mạng thiếu gia?”
 
“Không hẳn.”
 
“Thế hai  quen  thế nào?”
 
Ta cẩn thận hồi tưởng. 
 
Mười năm , mùa hè,  định xuống sông chơi nước.
 
Thấy một thiếu niên trạc tuổi ,   phiến đá ven sông, từng giọt lệ rơi tí tách xuống, trông vô cùng thê lương.
 
Ta bước tới hỏi,   .
 
Hắn   nhớ mẫu , mẫu   c.h.ế.t đuối .
 
Nghe ,  tháo sợi dây đỏ  cổ tay, buộc  tay .
 
“Mẫu   , nếu trong lòng còn vương vấn một , thì hãy buộc sợi . Người ngươi thương nhớ nhất định sẽ   tìm ngươi. Đừng  nữa, mẫu  ngươi chắc  chuyển sinh , kiếp  nhất định sẽ đến tìm ngươi.”
 
Đôi mắt thiếu niên sáng lên, hỏi:
 
“Thật ?”
 
Ta nghiêm túc gật đầu, chắc nịch:
 
“Thật, mẫu    bao giờ lừa .”
 
Ta vốn chẳng mấy để tâm chuyện ,  ngờ Lâm Dĩ Nhiên  nhớ suốt chừng  năm.
 
Hải Đường  đầy ẩn ý, huých nhẹ  :
 
“A Hỉ,   chúng    đổi cách gọi ngươi thành thiếu phu nhân  đây?”
 
Mặt  đỏ bừng:
 
“Đừng trêu  nữa.”
 
19
 
Sau khi hai   thổ lộ lòng , Lâm Dĩ Nhiên  nghiêm túc  với  một .
 
Lão phu nhân là   duy nhất của  còn sống, nếu bà  đồng ý, thì hôn kỳ của chúng  chỉ  thể lùi .
 
Hắn dịu dàng ôm   ngực:
 
“Tô Hỉ,   sẽ  chút ủy khuất cho nàng.  vì tương lai lâu dài của chúng ,  sẽ dồn sức  hiệu gạo, chứng minh với tổ mẫu rằng   thể tự  gánh vác. Có lẽ sẽ ít thời gian ở bên nàng… còn về phía tổ mẫu…”
 
“Ngài  cùng  lâu dài ?” 
 
Ta buột miệng  , với , tất cả đều quá nhanh.