Cánh tay Lâm Dĩ Nhiên siết chặt hơn, mày nhíu sâu :
 
“Nàng   cùng  lâu dài? Có  vì Mạnh Trác?”
 
Ta bực  đ.ấ.m  một cái:
 
“Ngươi  nhăng  cuội gì thế.”
 
Khuôn mặt  tối sầm, giọng điệu  nghiêm nghị:
 
“Tô Hỉ, chuyện gì khác đều  thể, chỉ  việc  thích nàng, từ lúc công khai,   còn đường lui.”
 
Trong lòng  dâng lên một luồng ấm áp,  nhịn  trêu :
 
“Nếu  nhất định  gả cho  khác thì ?”
 
“Vậy thì  sẽ  cướp dâu.”
 
Bộ dạng  tức giận,   khác hẳn ngày thường,  khiến  thấy đáng yêu vài phần.
 
Ta kiễng chân, vòng tay   cổ , giọng nhỏ đến nỗi chỉ  hai   thấy:
 
“Yên tâm, sẽ   …”
 
Chữ “”  nụ hôn nuốt trọn, đôi bàn tay nóng áp lấy gương mặt , dịu dàng mà triền miên.
 
Lâm Dĩ Nhiên bận rộn với việc  ăn.
 
Ta cũng  rảnh rỗi.
 
Ta dốc hết sức lấy lòng tổ mẫu.
 
Tổ mẫu  bà ăn nhạt,  liền tự tay  cá chép nấu dưa chua cho bà.
 
Tổ mẫu  trời nóng lên,   áo mặc,  liền đích  khâu may cho bà bộ đồ mới.
 
Tổ mẫu  bà  gặp ác mộng,  liền leo hàng ngàn bậc thang lên chùa xin một lá bùa bình an mang về cho bà áp vía.
 
Người già mà,  dễ dỗ dành.
 
Thời gian lâu dần, bà cũng  còn lạnh nhạt với , chịu nhận lấy tấm lòng của .
 
Hải Đường  :
 
“Lão phu nhân cũng chỉ là ngoài cứng trong mềm thôi.”
 
Nàng  dứt lời, lập tức thu  nụ .
 
Ta  , thấy lão phu nhân  ở  xa, ánh mắt bình thản  .
 
Lão phu nhân bước đến bên , khẽ ho một tiếng:
 
“Dĩ Nhiên là nam nhân, lòng  rộng, nhưng ngươi là nữ tử, cứ  danh  phận ở  Lâm phủ, cũng chẳng  kế lâu dài.”
 
Ta còn tưởng bà  sắp  điều gì cay nghiệt.
 
Nào ngờ, câu tiếp theo của bà là:
 
“Hai đứa lo liệu , mau tổ chức hôn sự  thôi.”
 
Ngay tức khắc, cả Lâm phủ náo động.
 
Vì  thủ hiếu một năm, hôn sự định  mùa xuân năm .
 
Gần cuối năm, Lâm Dĩ Nhiên   xây mộ cho mẫu .
 
Khi   chôn bà vội vàng,  bạc ít ỏi chỉ đủ mua quan tài,  ngờ chuyện   vẫn nhớ mãi trong lòng.
 
Trước mộ,  quỳ xuống, trang nghiêm :
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-gia-co-hy/9.html.]
“Xin nhạc mẫu yên lòng, con nhất định sẽ chăm sóc thật  cho Tô Hỉ.”
 
Ta nắm lấy tay ,  cổ tay cả hai đều buộc cùng một sợi dây đỏ.
 
Gần đến hôn kỳ, phụ   từng chặn   cổng Lâm phủ.
 
Ông  y phục tả tơi, chẳng khác nào ăn mày.
 
Nghe   ả nữ nhân  theo ông   trộm sạch tiền bạc  bỏ trốn cùng gã khác.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Giờ danh tiếng ông  thối nát, ai ai cũng tránh xa.
 
Ông  van vỉ xin  cho chút bạc.
 
Ta lấy  tờ khế đoạn nghĩa, khiến ông  cứng họng,  đó  gia đinh Lâm phủ đuổi .
 
Sau ,  còn tin tức gì về ông  nữa.
 
20
 
Ngày đại hôn của chúng .
 
Lão phu nhân , dẫu    nhà  đẻ, vẫn  vòng quanh huyện một vòng.
 
Đầu  phủ khăn hỷ, theo bước chân bà mối, từng bước bước qua cửa ngạch.
 
Pháo nổ giòn giã, đèn lồng đỏ rực dẫn đường cho .
 
Dọc đường, tiếng trống tiếng nhạc vang rền, hoa tươi rợp trời, mười dặm hồng trang, từ đầu phố đến cuối phố.
 
Lâm phủ,  cho  đủ thể diện.
 
Khoảnh khắc Lâm Dĩ Nhiên cõng  xuống kiệu hoa,   kìm  nhớ đến  đầu  bước  Lâm phủ.
 
Cũng là  kiệu hoa, nhưng tâm tình khi ,   khác bây giờ.
 
Sau lễ bái đường,   đưa  động phòng.
 
Hoàng hôn buông xuống, Lâm Dĩ Nhiên mang chút men say bước .
 
Hắn vén khăn hỷ, đôi mắt dịu dàng như xuân thủy   chằm chằm.
 
“Tô Hỉ, hôm nay chúng   cảm ơn hai .”
 
Hắn  xuống cạnh , ôm   lòng.
 
“Hai  nào?”
 
“Lý A Kiều và Mạnh Trác. Ta  chuẩn  hậu lễ cho bọn họ. Một  để  gặp  nàng, một  cho  can đảm tỏ tình.”
 
“Thì   cũng  lúc nhút nhát.” 
 
Ta bật .
 
Ngay  đó, tiếng   nụ hôn của  chặn .
 
Y phục rơi dần,  khẽ chạm lên những cơ bắp mảnh khảnh của , thấp giọng :
 
“Có một , mới thật sự đáng  cảm ơn.”
 
“Ai?”
 
“Mẫu  .”
 
Dưới ánh nến lấp lánh, hai bàn tay chồng lên , cùng buộc sợi dây đỏ giống hệt.
 
Ta khẽ chạm  môi :
 
“Phu quân,    là món quà song  ban cho , thế  chẳng  cũng là món quà mẫu  ban cho  ?”