Làm giàu: cuộc sống điền viên của nông nữ - 242

Cập nhật lúc: 2025-12-14 15:21:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ là Phùng lão cố chế bản , khi ăn ba miếng thịt hấp thì cần để Thẩm Bích Thấm nhắc nữa.

Rồi liền tự giác đưa đũa về phía món đậu hủ Ma Bà.

Đậu hủ vị cay cay, ăn mềm mềm, nhân thịt thì c.ắ.n liền tan trong miệng, cộng với nước sốt đậm đà cùng với mùi tương đậu, khiến cho món ăn vô cùng thơm ngon, đúng là càng ăn càng cảm thấy thấm ruột ngan.

Sau khi ăn mấy món mặn xong thì đậu hũ non mềm mịn trong cũng thoải mái hơn ít, cảm giác vô cùng mới mẻ. Cuối cùng uống một ngụm canh thịt dê khoai mỡ, canh ấm áp trượt xuống dày, khiến cho lỗ chân lông cả đều thư giãn, mở , trong nháy mắt cả đều ấm áp lên nhiều, trong cái lạnh thấu xương của mùa đông ăn món đúng là vô cùng hưởng thụ.

Trong lòng Phùng lão khỏi cảm thán, năm đó quan ở kinh thành, ngự thiện cũng từng may mắn ăn qua ít, nhưng từng ăn qua đồ ăn hương vị độc đáo như , nghĩ những đồ ăn , hương vị dường như đầu nhớ nổi, chỉ là ông cảm thấy những thứ ăn hẳn chỉ là cơm cho lợn ăn!

"Lão sư, hương vị như thế nào?”

Thấy Phùng lão ăn thong thả mà ưu nhã, thì Thẩm Kỳ Viễn ở bên cạnh sớm thèm đến chảy dãi, âm thầm nuốt nước miếng mấy ngụm với vẻ chờ đợi. . "Ngon, vô cùng ngon!"

Sau khi buông bát canh xuống thì Phùng lão dùng vẻ tràn đầy tán thưởng với Thẩm Bích Thấm,'Thấm nha đầu thức ăn quả nhiên là tuyệt mỹ, thất vọng, cùng ăn ."

Nghe lời Phùng lão , thì Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị động đũa tiên, đó mới cùng ăn.

Đồ ăn đưa miệng thì đôi mắt lập tức sáng ngời, đó cũng nhiều, liền vùi đầu . ăn cho xong.

Ngay từ đầu còn rụt rè, nhưng đó tất cả đều quan tâm, ăn vô cùng nhiều, tốc độ cũng vô cùng nhanhl

Mộ Dung Húc ban đầu còn bình tĩnh, từ từ gắp đồ ăn bàn, nhưng khi ăn một miếng thì vô cùng kinh ngạc, tốc độ gắp đồ ăn cũng nhanh vô cùng.

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

Mọi đều nhiều sức chống cự với đồ ăn cay, tuy Thẩm Bích 'Thấm cho nhiều ớt nhưng vẫn đổ mồ hôi đầm đìa vì cay, nhưng dù há miệng thở vì cay thì húp một miếng canh xong vẫn tiếp tục tham gia chiến đấu hăng hái.

Bởi vì đều , lượng tương đậu tằm hữu hạn, ớt càng ít, ăn món thể đợi sang năm, cho nên nhất định ăn đủ.

"Ha ha ha, vô tư !"

Khi tất cả các món ăn bàn đều quét sạch, đều thèm đặt đũa xuống, mặc dù mồ hôi nhễ nhại nhưng ăn thoải mái, mùa đông ăn no như thì đúng là đầu tiên.

"Nha đầu , lão nhân bái phục tài nghệ nấu ăn của cháu." Phùng lão nhấp một ngụm rượu ủ lâu năm, lúc mới tán thưởng Thẩm Bích Thấm.

Còn Mộ Dung Húc ở một bên cũng kinh ngạc khi cảm giác ăn uống no căng, nghĩ tới cũng lúc sẽ ăn đến no căng như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/242.html.]

Bao năm qua, mỗi khi nghĩ đến những gì gia tộc trải qua, đều cảm thấy đau lòng đến mức ăn uống mùi vị gì, chỉ coi việc ăn uống là nhiệm vụ tất yếu hằng ngày.

Ăn đến vui sướng như thế, đây là đầu tiên.

Quay đầu về phía Thẩm Bích Thấm đang nâng cằm đắc ý, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ bừng, giống như một quả táo đỏ tươi ướt át, xinh khả ái nên lời.

Chỉ là một cái liếc mắt , nhịp tim của Mộ Dung Húc tăng nhanh vô cùng, bất luận cố gắng như thế nào cũng cách nào khắc chế sự rung động dâng lên trong lòng.

Hắn hiểu tại như , cũng đó là loại cảm giác gì, chỉ , chỉ cần ở bên cạnh nàng, cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu, nàng giống như mặt trời giữa mùa đông, ấm áp đến mức khiến tâm trí khác hướng về.

"Hắc hắc, Phùng gia gia quá khen, cháu cũng nhờ phúc của quả ớt thôi." Thẩm Bích Thấm khiêm tốn, nhưng cái cằm nâng cao bán nàng.

Thẩm Bích Thấm giấu Phùng lão và Mộ Dung Húc chuyện ớt cay, bởi vì Thẩm Bích Thấm , với sự khôn khéo của Phùng lão, khi thấy nàng trồng trọt ớt cay, thể nghĩ đến mối liên hệ giữa hai .

Thay vì chờ đợi Phùng lão toạc , hơn hết nàng nên chủ động cho ông , điều sẽ tăng thêm thiện cảm của Phùng lão đối với nàng, còn chuyện Phùng lão tiết lộ chuyện ớt cay , Thẩm Bích Thấm tin tưởng cách của Phùng lão.

"Ngũ , mũi của sắp mọc khỏi trán , nên dè dặt, dè dặt"” Thấy Thẩm Bích Thấm sắp đắc ý, Thẩm Trí Viễn bày vẻ mặt trêu chọc.

"Hừ, tam ca, hiểu hâm mộ và ghen tị với tài năng của , nhưng một thiên phú là bẩm sinh, ghen tị cũng vô dụng thôi."

Thẩm Bích Thấm để bụng, chỉ nhàn nhạt liếc Thẩm Trí Viễn một cái, biểu tình nhỏ , bao nhiêu kiêu ngạo thì bấy nhiêu.

"Từ... Chưa bao giờ gặp qua mặt dày vô sỉ như ..."

Thẩm Trí Viễn trợn tròn mắt kinh ngạc Thẩm Bích Cầm mặt dày, thật lâu mới ngơ ngác phun câu .

Thẩm Bích Thấm: '... I"

Lần đến phiên vẻ mặt Thẩm Bích 'Thấm ngơ ngác.

"Ha ha ha..."

Nhìn hai tương tác, tất cả đều nhịn to tiếng, ngoài phòng gió lạnh gào thét, phòng trong ấm áp như xuân.

Loading...