"Ầy, Thẩm cô nương cứ ý đồ đến ." Nghe Thẩm Bích Thấm , vẻ mặt Quý chưởng quầy vẫn tỏ ý kiến.
Ngươi cho rằng sẽ tin , hiện tại ngươi một lọ , nếu hương liệu đầy đủ, chẳng ngươi sớm chế tạo lượng lớn , đây còn cần chờ ?
Lấy cớ, đều là lấy cớ!
"Vâng, sẽ rõ với Quý chưởng quầy."
Từ đến nay da mặt của Thẩm Bích Thấm đều vô cùng dày, chỉ chột nhưng nhanh chóng điều chỉnh , mỉm ,'Ta đầu xuân năm mua một tòa trang viên một trăm mẫu dùng để gieo trồng hương liệu, đáng tiếc tài chính đủ, nên nghĩ, nếu Quý chưởng quây hài lòng với ba món ăn , vẫn sẽ bán công thức cho ngài với giá cũ."
"Ha hả..."
Quả nhiên!
Nghe Thẩm Bích Thấm , da thịt khuôn mặt béo của Quý chưởng quây co quắp, tuy sớm đoán ý định của Thẩm Bích Thấm, nhưng lúc Thẩm Bích Thấm chính miệng , Quý chưởng quầy vẫn da mặt dày của Thẩm Bích Thấm cho phiền muộn.
Sau đó, cuối cùng đưa một kết luận giống Thẩm Trí Viễn, bao giờ gặp nào mặt dày vô sỉ như thết
Chỉ là, tình nguyện thì tình nguyện, cuối cùng Quý chưởng quầy vẫn khuất phục mỹ vị cực hạn của ba món ăn đó, lòng tràn đây nghẹn khuất nhận lấy ba công thức nấu ăn còn tác dụng , trong lòng co rút đau đớn từng đợt.
"Quý chưởng quây, chuyện sơn tặc tới Viên Sơn gần đây, ngài ?” Thẩm Bích Thấm vui mừng nhận lấy ngân phiếu, lúc mới đổi vẻ mặt nghiêm túc hỏi Quý chưởng quầy.
"Có ."
Thẩm Bích Thấm đột nhiên đổi chủ đề, Quý chưởng quầy nhất thời suy nghĩ cẩn thận ý tứ của Thẩm Bích Thấm, sửng sốt, đó gật đầu đáp.
"Vậy... Quý tri phủ việc ?" Thẩm Bích Thấm khẽ cau mày, thả chậm ngữ khí hỏi.
"Thẩm cô nương, việc đại nhân nhà cũng là hữu tâm vô lực, hai tháng ngài cũng khởi hành đến kinh thành."
Lúc Quý chưởng quầy hiểu ý tứ của Thẩm Bích Thấm, lắc đầu mỉm trả lời Thẩm Bích Thấm.
"Hóa là như thế."
Lúc Thẩm Bích Thấm mới yên lòng, nàng luôn ấn tượng tồi đối với Quý phủ, hiện giờ kết quả cũng Thẩm Bích Thấm thất vọng, ít nhất Quý tri phủ cố ý như thấy nỗi cực khổ của bá tánh, là đủ .
"Còn một chuyện, Quý chưởng quầy vì Tâm Vũ tiểu thư vẫn từ kinh thành trở về ?”
Đối với Quý Tư Linh, tuy Thẩm Bích Thấm cũng coi như quen , nhưng đến mức thể canh cánh trong lòng, kỳ thật là hỏi Thẩm Trí Viễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/244.html.]
"Cái thật sự ."
Câu trả lời của Quý chưởng quầy Thẩm Bích Thấm thất vọng, nhưng Thẩm Bích Thấm ngẫm cũng hiểu , Quý chưởng quây cũng chỉ là hạ nhân, chuyện của chủ t.ử dĩ nhiên thể với hẳn tất cả.
Có đáp án , Thẩm Bích Thấm cáo từ rời .
Về chuyện trang viên, Thẩm Bích Thấm nhờ Quý chưởng quầy, vấn đề trồng ớt cũng đề cập tới lợi ích thiết của Quý chưởng quầy, tự nhiên vui vẻ đáp ứng.
"Ai, Thẩm cô nương việc quả nhiên là chê ." Nhìn Thẩm Bích Thấm xa, Quý chưởng quầy thở dài, nhưng càng nhiều thưởng thức và tán thưởng.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Thẩm Bích Thấm vốn dĩ thể vay tiền , nhưng nàng lựa chọn cách bán công thức nấu ăn để kiếm tiền, rõ là nàng nợ ân tình của , điều chứng minh ở chuyện hương liệu, Thẩm Bích Thấm đều cho một cơ hội thỏa hiệp.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đến giữa tháng mười hai. Lúc năm mới cận kê, tiết trời ngày càng se lạnh nhưng khí lễ hội ngập tràn, gia đình đều tất bật chuẩn đón Tết.
Đêm mùa đông tối và lạnh, ngoại trừ tiếng gió rít gào rét lạnh thấu xương, âm thanh đều yên tĩnh.
"Lộc cộc..."
Đột nhiên, một trận tiếng động cuồng bạo đ.á.n.h vỡ sự tĩnh mịch, vô cây đuốc thiêu đốt trong màn đêm, giữa ánh lửa lay động, vô trường đao màn đêm tỏa ánh sáng lạnh thấu xương.
"Sơn tặc tới, sơn tặc tới!"
Không là ai tỉnh đầu tiên, hoảng sợ hô một tiếng nổ vang trong bóng tối, giống như sấm sét mặt đất.
"Ha ha ha, hét , hét càng lớn tiếng lão t.ử càng cao hứng!”
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ tột độ của các thôn dân thôn Lý Gia, thủ lĩnh sơn tặc lưng ngựa ha ha,'Nghe lão t.ử đây, cuối năm nên lão t.ử cũng thấy máu, ngoan ngoãn giao nộp lương thực, bảo vật và nữ t.ử cho lão tử, nếu dám phản kháng, đừng trách lão t.ử †ay tàn nhẫn."
"Đại vương, cầu xin ngài thủ hạ lưu tình, chúng sẽ đưa, đưa ngay lập tức!
Nghe lời của thủ lĩnh sơn tặc thì những sớm sợ đến mức phát run, hèn nhát chút lưu tình đưa bà nương và khuê nữ nhà .
"Nương, nương, con đến hang ổ của sơn tặc, nương cứu con!"
"Ngươi, đồ nhu nhược đáng ngàn đao g.i.ế.c c.h.ế.t, lão nương thành quỷ cũng tha cho ngươi!"
"Đương gia, con , cầu xin , đừng giao con ngoài." "Phi, mụ già thối , ngươi chẳng lẽ lão t.ử c.h.ế.t !"
Trong lúc nhất thời, bộ trong thôn đều là tiếng kêu rên bốn phía, từng nhà một cùng biểu diễn bi kịch liên .