" , đại nhân, nhất định báo thù cho các !”
Hắc T.ử lau nước mắt, nghẹn ngào : "Ba tiểu nhân cũng chỉ là bọn vô danh tiểu nên mới thoát một kiếp."
" chuyện năm đó vẫn luôn là một cái gai đầm trong n.g.ự.c chúng . Ban đầu bọn còn cho rằng tên Diêm Hộc sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến hết đời , ngờ tháng nhận thư của đại nhân."
Đại Quý cũng mở miệng : "Bọn tiểu nhân đại nhân cần hỗ trợ, hai lời lập tức lên đường đến đây."
"Trang..."
Tuy mấy Hắc T.ử của nhưng cuối cùng những từng là thuộc hạ của vì mà c.h.ế.t như thế, khó mà thoát tội.
Lưu Trường Phúc đau khổ, quỳ xuống, đập đầu ầm ầm mặt đất: "Đầu tại , đều bởi vì , nếu , bọn lâm đại nạn ."
"Đại nhân..."
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Lưu Trường Phúc, bọn Hắc T.ử mở miệng khuyên nhưng nên lời.
"Trường Phúc, chuyện xảy , ngươi tự trách cũng vô dụng, điều quan trọng nhất bây giờ chính là báo thù cho những c.h.ế.t ."
Thẩm Bích Thấm khẽ vỗ lên bả vai Lưu Trường Phúc, khi đỡ lên, nàng đầu hỏi mấy Hắc Tử: "Ta hỏi các ngươi, thê t.ử của các năm đó hại vẫn khỏe mạnh chứ?"
"Người hài t.ử thì tái giá , hài t.ử thì vẫn sống như thế nuôi nấng hài tử, chỉ là cảnh của họ khó khăn!"
Hắc T.ử do dự một lúc lên tiếng: "Tuy chúng tiểu nhân thấy, trong lòng cũng khó chịu, thế nhưng nhiều năm nay cũng thấy dáng dấp của tiền lương là thế nào cả, giúp, thật sự chỉ là lòng mà sức.
"Thê t.ử của họ còn sống ?"
Nghe Hắc T.ử , hai mắt Lưu Trường Phúc sáng lên, kích động : "Hắc Tử, chờ chuyện kết thúc, các ngươi hãy mang theo tiền tích góp của ... Không. Ta sẽ tự về đó, đích thỉnh tội với các vị ."
Nói xong, Lưu Trường Phúc đầu Thẩm Bích Thấm bằng vẻ mặt mong đợi.
"Ừm, nên về đó. Ở chỗ của còn mấy Long Lục, ngươi yên tâm !"
Thẩm Bích Thấm mỉm , gật đầu. Sau đó trong mắt nàng như lóe lên sát khí, lạnh lùng : "Chỉ là việc đầu tiên cần chính là bắt tên Diêm Hộc trả giá vì hành vi phạm pháp ngập trời của ."
" ! Nhất định bắt trả giá đắt."
Trên mặt Lưu Trường Phúc đầy vẻ căm hận, hai tay nắm chặt thành quyền: "Nhất định bắt nợ m.á.u trả bằng máu!"
"Thẩm tiểu thư, đại nhân, cần chúng tiểu nhân hỗ trợ thế nào, các cứ việc ! Nhất định chúng sẽ hỗ trợ hết sức !"
Ba Hắc T.ử liếc , cùng mới bước lên một bước, trịnh trọng .
"Ừm, chuyện kế tiếp nhờ các vị !"
Thẩm Bích Thấm gật đầu, cho sắp xếp chỗ ở cho ba họ, đó mới truyền tin cho Chu công công.
Thư phòng Chu phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/772.html.]
"Phụ , ngài nên nghỉ ngơi ạ! Uống chút canh sâm cho ấm cơ thể ạ!"
Thê t.ử của Viên Thanh là Tăng thị mở màn chắn gió lên, đó bưng một bát canh sâm bước trong, đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.
"Đã với con , những chuyện nên để hạ nhân là , cần phiền con tự tay."
Thấy con dâu hiếu thảo như thế Chu công công cảm thấy an ủi, tuy ngoài miệng trách cứ như nhưng mặt rõ ràng là vui.
"Tướng công ở đây, tất nhiên con dâu chăm sóc cho ngài, gì phiền phức ạ."
Tăng thị đưa thìa cho Chu công công, : "Để khác việc, con dâu yên lòng."
"Được , đúng là ăn ."
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Chu công công nhận lấy thìa, cúi đầu uống.
" phụ , con dâu chuyện với ngài."
Tăng thị xuống ở phía đối diện, vẻ mặt ngượng ngùng, .
"Hả? Chuyện gì?"
Từ đến nay Tăng thị luôn việc giỏi giang, từng lộ dáng vẻ thiếu kinh nghiệm như các nữ nhi gia, nên lúc khiến Chu công công cảm thấy ngạc nhiên.
"Hôm nay, con dâu cảm thấy cơ thể khó chịu nên mới mời đại phu đến xem bệnh, đại phu con dâu t.h.a.i hơn hai tháng ."
Tăng thị cúi đầu, do dự lâu mới mở miệng bằng giọng lí nhí.
“Chuyện là thật ?"
Nghe bàn tay Chu công công cũng run lên, nước canh trong chén suýt nữa rơi xuống bàn.
"Vâng, con dâu cũng tính toán thời gian, chính là lúc A Thanh hộ tống Mộ Dung tướng quân trở về ."
Tăng thị đỏ mặt, khẽ gật đầu.
" ! Không tệ! Không tệ! Thời gian khéo."
Chu công công cũng lặng lẽ tính toán, đó mặt hiện vẻ vui mừng như điên: "Tốt! Tốt lắm! Thật sự ! Nhiều năm , cuối cùng các con cũng hài t.ử !"
" ạ, cũng nhờ Mộ Dung tướng quân xem trọng A Thanh, A Thanh mới cơ hội trở về thăm con dâu."
Tăng thị khẽ vỗ về bụng , mỉm : "Con dâu Mộ Dung tướng quân còn là ân nhân cứu mạng A Thanh ạ."
"Không sai! Mộ Dung Húc đúng là đại ân nhân của Chu gia chúng ."
Nhắc đến Mộ Dung Húc, Chu công công lập tức gật đầu, lộ vẻ mặt tán thưởng, đó sang Tăng thị : "Còn vị hôn thê của cũng hề đơn giản, nếu thời gian con hãy qua với nàng , cũng chỗ ."
"Vâng, con dâu nhớ."