Suy cho cùng, nghĩ đến việc  khi Tam Bảo chào đời, một chiếc giường chắc chắn sẽ  còn đủ chỗ cho cả nhà. Hơn nữa, đứa bé mới sinh sẽ đói sữa  tè dầm liên tục, ngủ cùng  cũng  tiện chút nào.
Lúc mới đầu cả hai còn  nũng, nằng nặc  chịu , nhưng  đó   cha Lâm  thủ thỉ điều gì với hai  em mà hai đứa nhỏ  vui vẻ đồng ý.
Sau khi đưa các con  ngủ, Lâm Quân Trạch trở về phòng liền  thấy Cố Tri Ý đang tự   tã cho Tam Bảo.
Anh hỏi: “Việc  tã buổi tối  những việc lặt vặt thế , cứ để   là . Vợ cứ yên tâm ngủ .”
Cố Tri Ý  bộ dạng  cứ   vẻ  đây gánh vác hết thảy.
Được ,  thì cứ giao hết cho cha lũ trẻ .
Giờ thức và ngủ của trẻ con mới sinh thường phụ thuộc  ý của bé con. Buổi tối cố lắm cũng  đến mười giờ đêm mới chịu chợp mắt,  nửa đêm nếu   đói bụng thì cũng là  vệ sinh.
Thật  Cố Tri Ý  tỉnh từ sớm , chẳng qua  bộ dáng luống cuống của cha của con, cô  kìm  bật  khe khẽ, pha chút trêu chọc.
Cuối cùng vẫn cần Cố Tri Ý giúp đỡ thì Tam Bảo mới  tắm táp sạch sẽ.
Việc tiếp theo chính là cho b.ú sữa, Lâm Quân Trạch  thể giúp  gì cho việc , nhưng  cứ   vẻ  cũng thành thạo chuyện  lắm.
Lâm Quân Trạch, đồ mặt dày, còn bày đặt tranh sữa với con trai, khiến Cố Tri Ý dở  dở , chỉ còn  phì , mặc kệ .
Sau đó Tam Bảo   tiểu một  nữa. Cả quá trình  Cố Tri Ý dứt khoát giao phó hết thảy cho cha đứa trẻ,   cô thực sự  buồn màng tới.
Ngày hôm , Lâm Xuân Lệ đến nhà thăm Tri Ý và mang theo cả một rổ trứng gà tươi rói.
Sinh con  thời buổi , ai tới thăm cũng mang theo dăm ba quả, hoặc chục quả trứng gà, như một lời chúc phúc chân thành, cầu mong  tròn con vuông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-194.html.]
Lâm Quân Trạch sáng sớm   Cung Tiêu Xã mua giò heo. Anh   hầm giò heo với đậu phộng thì sẽ lợi sữa cho sản phụ.
Cũng tiện tay mua thêm một ít thịt tươi về nhà.
Lúc ,  đang  giặt tã cho bé con. Vừa lúc Lâm Xuân Lệ bước  thì bắt gặp cảnh tượng .
Khi gặp Cố Tri Ý, chị trêu chọc cô: “Chị  với em, em là   phước nhất trong cái xóm ,  xem thằng Lâm nhà em , trời ạ, cứ như thể đang hầu hạ em như một bà hoàng  đó.”
Cố Tri Ý bĩu môi, : “Chậc, chị thấy , kìa, đó mới đúng là 'ông trời con' của em đó.”
“Phụt!” Lâm Xuân Lệ bật  bảo: “Em xem, trong cái xóm , mấy ai  phúc phần như em chứ? Chưa đến ngày sinh    trạm xá nghỉ ngơi,  còn  cả  chồng lẫn chồng yêu chiều hết mực. Thằng Lâm nhà em nó  lắm, nãy giờ chị vô mà thấy nó cứ chạy đôn chạy đáo  hết việc  đến việc khác,  ngơi tay một phút nào.”
Lâm Xuân Lệ    giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thưởng.
Cố Tri Ý giả vờ bĩu môi: “Thôi  , chị Xuân Lệ , em nhận  hôm nay chị đến đây chỉ để khen con rể chị thôi đấy ?”
Lâm Xuân Lệ vội xua tay: “Thôi thôi thôi,  nhắc chuyện đó nữa. Giờ em thấy trong  thế nào ? Đáng lẽ hôm qua chị    trạm xá thăm em , nhưng  chồng em về bảo chiều nay em sẽ về nhà, thành  chị cứ chần chừ mãi đến giờ mới ghé .”
Cố Tri Ý : “Hai chị em  thì cần gì  khách sáo cho tốn lời. Chốc lát nữa chị cứ để  đôi ba quả trứng  quà là  , còn  thì chị cứ mang về. Nhà em trứng gà dạo  nhiều quá, ăn  xuể sợ để lâu  hỏng mất.”
Hai chị em đang rôm rả chuyện trò gia đình thì Lâm Hiểu Lan cũng  tới cửa. Mấy tháng nay  theo Cố Tri Ý, tính nết con bé  chín chắn hẳn lên, trông thấy rõ.
Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch mỗi ngày đều   mái hiên đèn dầu mà học tập. Đến cả con bé Hiểu Lan mới  trường cũng  chị dâu tư kéo  học cùng, ngày đêm đèn sách.
Cố Tri Ý cố ý mang theo Lâm Hiểu Lan, dù  thấy con bé em chồng giờ đây vẫn  tính chuyện dựng vợ gả chồng. Cứ thế , đợi đến khi thi cử khôi phục trở ,   con bé sẽ đỗ đạt  một trường đại học danh tiếng, bấy giờ  chọn rể hiền lành, giỏi giang trong  các nam thanh nữ tú ở trường cũng chẳng khó.