Cố Tri Ý bật , dịu dàng xoa xoa mái tóc mềm mại của  bé, khẽ : “Mẹ còn   là  của các con , ngốc nghếch ?”
“Vậy thì      của chị Đại Nha với chị Nhị Nha  nhé!” Đại Bảo ở một bên cũng vội vàng , trợn tròn đôi mắt  về phía Cố Tri Ý, như thể  dò xét.
Cố Tri Ý thực sự  ngờ hai  em  tinh ý đến nhường . Chỉ riêng chuyện hôm nay cô dẫn hai chị em Đại Nha và Nhị Nha đến nhà thôi mà  khiến cho hai  nhóc cảm thấy  bỏ rơi đến .
Kỳ thực Cố Tri Ý  hề  , những đứa trẻ ở tuổi  vốn nhạy cảm hơn  lớn  nhiều, dễ cảm thấy bất an vô cớ, tự sinh  lo lắng. Đặc biệt là hai  bé Đại Bảo và Nhị Bảo,  đây cũng   'nguyên chủ' chăm lo chu đáo như bây giờ.
Mặc dù  khi cô xuyên  đến đây, tình trạng    đổi  nhiều, nhưng sâu trong tiềm thức, hai bé vẫn sẽ sợ hãi ngày nào đó   sẽ bỗng dưng biến mất, hoặc   khác cướp mất.
Cố Tri Ý cũng thầm nghĩ  một chút,  chăng ngày thường cô  cho hai bé đủ cảm giác tin cậy và sự an tâm. Bởi , hai bé mới  thể cảm thấy   đối xử  với đứa bé nào thì giống như  sẽ   khác giành lấy mất .
Cố Tri Ý  dậy, kéo hai bé  lòng, dịu dàng thủ thỉ: “Đại Bảo, Nhị Bảo, hôm nay    với các con điều . Cho dù    chuyện gì xảy   chăng nữa,  cũng sẽ mãi ở cùng với các con. Mà cha các con,   cũng vẫn luôn lặng lẽ ở phía  để che chở, bảo vệ mấy  con chúng  đó. Cho nên, các con  cần  lo lắng  sẽ biến thành  của bất kỳ ai khác .”
“Hai con thử nghĩ xem, chị Đại Nha và chị Nhị Nha chỉ ở nhà chúng   vỏn vẹn nửa ngày mà thôi, còn các con thì ngày nào cũng  ở cùng với   đúng  nào?”
Nghe , hai nhóc ngẫm nghĩ một lát  cũng gật đầu đồng ý. “Vậy thì,  thật sự sẽ  thích những đứa bé khác nữa  ạ?” Đại Bảo khẽ hỏi , giọng vẫn còn chút nghi ngại.
“Mẹ sẽ thích những đứa bé khác, nhưng  yêu thương nhất, trân quý nhất cũng chỉ  các con mà thôi.”
Cố Tri Ý   để cho hai bé nảy sinh những suy nghĩ  , cho nên   cho hai bé hiểu rằng, cho dù cô  đối xử  với những đứa trẻ khác  chăng nữa, thì hai bé vẫn vĩnh viễn giữ một vị trí đặc biệt,  ai  thể  thế trong lòng .
“Thật sự chỉ yêu mỗi chúng con thôi  ạ? Chỉ  con, Nhị Bảo, và cả Tam Bảo sắp chào đời nữa thôi ?” Đại Bảo  hỏi dồn, đôi mắt vẫn mở to.
“Thật sự là như !”
Dù   hề phiền lòng mà kiên nhẫn đáp  từng câu hỏi, hai đứa nhỏ vẫn cứ hỏi  hỏi   ngừng. Đến khi nhận  câu trả lời   xác đáng, chúng mới vui vẻ rúc thật sâu  lòng Cố Tri Ý, thỏa mãn dụi dụi  khẽ cọ quậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-228.html.]
“Mẹ ơi, con yêu  quá cơ.” Đại Bảo đột nhiên cất tiếng , giọng đầy ngọt ngào.
“Mẹ ơi, Nhị Bảo cũng yêu  lắm lắm, còn nhiều hơn cả  Đại Bảo một tẹo  chứ!”
Thế là hai nhóc  bắt đầu tranh giành, xem rốt cuộc ai yêu  hơn ai một chút.
Trẻ con mà, ngay cả tình yêu là gì cũng  hiểu rõ,  mà cứ  đây cố gắng giành phần hơn với .
 Cố Tri Ý chẳng hề ngăn cản, chờ bọn trẻ tranh cãi chán chê xong xuôi, cô mới cất giọng dịu dàng: “Được ,  bây giờ các con  thể  ngủ  ?”
“Vâng ạ,  ạ.” Dứt lời, hai đứa nhỏ tự giác chui tọt  chăn, còn  dáng tự  kéo chăn đắp ngay ngắn.
Cố Tri Ý chỉnh  chăn cho hai đứa nhỏ,  cúi xuống đặt lên trán mỗi đứa một nụ hôn thật kêu: “Mẹ còn yêu các con nhiều hơn cả tình yêu các con dành cho  đấy!”
Đón nhận nụ hôn ấm áp từ , hai đứa nhỏ mãn nguyện nhắm nghiền mắt, chỉ chốc lát   chìm  giấc ngủ say.
Cố Tri Ý thì vẫn  thể chợp mắt, cô dõi mắt  ba đứa con của  đang ngủ say  giường. Hơn nửa năm nay, quả thật cả các con lẫn chính cô, tất cả đều đang dần trưởng thành hơn.
Từ chỗ xa lạ, cẩn trọng, rụt rè lúc ban đầu, giờ đây các nhóc con    tin tưởng và ỷ   cô.
Còn cô, từ một  ban đầu còn luống cuống    gì, giờ  trở nên thành thạo, khéo léo vun vén.
Sự gắn bó giữa bọn họ càng lúc càng sâu đậm.
Có một điều Cố Tri Ý vẫn  kịp ,  là: Mẹ  vinh hạnh khi    của các con.
---