Sau khi  xác nhận  an , thằng bé liền dụi mạnh đầu  lòng Cố Tri Ý.
“Tam Bảo của chúng  đói bụng   ?” Cố Tri Ý lên giường, kéo rèm che .
Tam Bảo theo bản năng tìm kiếm nguồn sữa quen thuộc, thằng bé hút chùn chụt.
Lúc  thằng bé đang bắt đầu mọc răng, đột nhiên cắn một cái khiến Cố Tri Ý đau điếng,  giật  hít hà.
Vừa khéo Lâm Quân Trạch  lấy nước trở về,  tiếng cô hít hà thì cho rằng  xảy  chuyện gì.
Anh vén rèm lên thì thấy Cố Tri Ý đang nhíu mày, còn Tam Bảo thì ngây thơ vô tư lự, vẫn tập trung b.ú sữa .
Lâm Quân Trạch lập tức hiểu   chuyện.
Anh ho khan hai tiếng,  vỗ nhẹ  Tam Bảo nhắc nhở, nhưng nghĩ đến   thằng bé vẫn còn thương tích, nên đành kìm nén .
Anh nhỏ giọng hỏi: “Vợ , em  đau ? Một lát nữa,  sẽ thổi cho em nhé!”
Cố Tri Ý vốn dĩ cũng khá đau, nhưng  lời trêu ghẹo của   cho giận dỗi, ngược   quên  cơn đau buốt.
Cô trừng mắt  Lâm Quân Trạch: “Thôi ! Đừng quấy rầy Tam Bảo b.ú sữa .” Thấy vợ   thẹn  giận, Lâm Quân Trạch cũng  dám  thêm lời nào.
Anh gãi gãi mũi    ngoài.
Nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo đang ngủ say sưa  chiếc giường bên cạnh,  lẩm bẩm một câu: “Sao mà    là con gái chứ?”
Chẳng ai đáp lời  câu hỏi .
Bên , Cố Tri Ý cho Tam Bảo b.ú sữa xong thì xoa nắn  thể thằng bé, nhân tiện kiểm tra thêm một  nữa xem   còn  thương chỗ nào khác .
Cố Tri Ý đưa Tam Bảo  trong  gian,  đó bảo Mông Mông  thử. Mông Mông  nơi phát sáng   công hiệu chữa trị.
Vốn dĩ cô còn cho rằng hẳn là thằng bé   chữa lành  , nhưng lúc , Cố Tri Ý cởi hết quần áo   Tam Bảo mới  thấy rõ:  mu bàn tay thằng bé vẫn còn vết bỏng do tàn t.h.u.ố.c lá hằn đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-334.html.]
Lòng hai  họ  dậy sóng một  nữa.
Hai cánh tay thằng bé vẫn chằng chịt vết m.á.u bầm, cho dù nhờ sức mạnh của  gian, vẫn  thể  thấy dấu vết  bóp chặt.
Thời tiết đang là mùa đông, quần áo mặc   lũ trẻ vốn  dày cộm,  mà vết hằn vẫn rõ mồn một thế , đủ thấy kẻ  tay tàn độc đến mức nào.
Lúc , vì để lau rửa sạch sẽ cho thằng bé, cô  cởi chiếc quần của thằng bé xuống. Khi , nó chẳng quấn tã, chỉ độc một chiếc quần mỏng manh  .
Bởi , khi bàn tay giáng xuống, dễ dàng hình dung làn da non mịn    vùi dập  , dù  qua một hồi lâu nhưng những dấu bàn tay chằng chịt vẫn còn in hằn rõ rệt.
Giờ đây, những vệt m.á.u bầm mờ mờ còn hiện rõ, trông thật khiến   ghê sợ.
Chỉ nghĩ đến việc kẻ  tay  dùng bao nhiêu sức lực, Cố Tri Ý  thấy hối hận , cô  quá dễ dàng bỏ qua cho mụ đàn bà lớn tuổi .
Lâm Quân Trạch thấy dáng vẻ  của Cố Tri Ý, sợ cô  tự dằn vặt  nên  đưa tay cầm lấy chiếc khăn mặt trong tay cô, định lau cho Tam Bảo, nhưng Cố Tri Ý  gạt .
Cô nhúng khăn mặt  nước ấm, cẩn thận từng chút một lau cho Tam Bảo.
Càng lau, lửa giận trong lòng càng sục sôi dữ dội, nhưng động tác  tay cô  càng nhẹ nhàng, nâng niu hơn.
Có lẽ Tam Bảo cảm thấy đau đớn, hoặc vì nhớ  điều gì đó tồi tệ nên thằng bé  òa  nức nở, khiến tấm lòng   như Cố Tri Ý tan nát.
Sau khi dỗ mãi Tam Bảo mới  , cô cũng chẳng dám lau thêm nữa. Cô chỉ hỏi hệ thống: “Mông Mông,  thuốc đặc trị nào  thể loại bỏ   các vết thương  ?”
“Có, nhưng  cần  nhiều tiền hệ thống.” Mông Mông đáp lời một cách máy móc.
“Đổi lấy !” Cố Tri Ý chẳng mảy may hỏi giá bao nhiêu,  tiền dù nhiều đến mấy cũng  thể sánh bằng Tam Bảo.
Mông Mông  ngờ bình thường chủ nhân keo kiệt là thế, mà lúc   hào phóng đến .
Nó còn sợ Cố Tri Ý sẽ hối hận, liền vội vàng đổi ngay thuốc.
Thế là,  mặt Cố Tri Ý lập tức xuất hiện một lọ thuốc mỡ màu xanh, thoang thoảng mùi thuốc đặc trưng.
---