--- Chương 475:
“Không  , thím ơi, cháu  cần , cháu còn bé bỏng lắm!” Cố Tử Sâm lập tức giãy nảy  thoát , chỉ mong mau chóng về nhà.
“Ôi chao,  nhỏ nữa ! Bây giờ cứ quyết định  , đợi đến khi cháu tròn mười tám là  thể đính hôn  .”
Ha hả! Cháu  chịu ! Cháu vẫn còn là con nít mà! Cuối cùng Cố Tử Sâm  tốn chín trâu hai hổ sức lực mới trốn thoát , đến khi về tới nhà vẫn còn  sợ hãi. Thế cho nên mấy ngày  Cố Tử Sâm cũng  dám  khỏi nhà.
Lúc Lưu Ngọc Lan kể những việc  cho Cố Tri Ý  thì cô phì  phá lên, ôm bụng  ngớt. Ha ha ha!! Cố Tri Ý  xong chuyện thì trưng vẻ mặt  buồn   đồng cảm  về phía em trai  dọa đến mức ám ảnh trong lòng, nghĩ  nghĩ  vẫn thấy tình cảnh  thật khôi hài đến mức  tài nào tả xiết.
Chẳng qua, khi đối diện với vẻ mặt cảm kích của hai  chị dâu thì cô chỉ : “Chị dâu cả, chị dâu hai, hai chị  cần cảm ơn em . Có  ngày hôm nay đều là do  cả và  hai em tự  nỗ lực phấn đấu, em cũng chỉ giúp các   kiếm  chút tài liệu tham khảo chứ chẳng  gì to tát.”
Cố Tri Ý vẫn luôn  ôm hết  công lao   , cô  thể phủ nhận những công sức bấy lâu nay của hai   một cách đơn giản như  . Những gì cô  cũng chỉ là cung cấp một lựa chọn cho các , còn cụ thể   thì vẫn là do chính bọn họ.
Dù   nữa, trong lòng hai  Vương Quế Chi và Lâm Tú Mai thì cô em chồng chính là ân nhân của nhà họ. Nếu em chồng mà   thì  gì  ai  kỳ thi đại học  thực sự  khôi phục như ? Có thể ôn tập  một  thời gian dài như thế cũng coi như là    thiên hạ một bước .
Tuy Cố Tri Ý  giải thích rằng đây chỉ là do may mắn nhưng   đều  cho là như .
Gần đây gặp nhiều chuyện vui nên tâm tình của Cố Khôn cũng  sảng khoái, ông  khà khà, hỏi Lâm Quân Trạch: “Vậy đến lúc đó nếu Tiểu Ý  Kinh Đô thì con và các cháu  ở  quân khu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-475.html.]
Lâm Quân Trạch trả lời: “Cha , con định gửi mấy đứa nhỏ về bên chỗ cha  con nhờ ông bà chăm sóc một thời gian. Khi nào con và Tiểu Ý tới Kinh Đô  định  thì sẽ đón chúng tới đó .”
“Cái gì? Con cũng  Kinh Đô ?” Cố Khôn thốt lên kinh ngạc.
“  đó cha, quân đội ở bên  cũng  cơ hội phát triển  hơn, con chắc cũng sẽ  điều động sang đó, nhưng  lẽ sẽ muộn hơn một chút.”
Cố Khôn  ngờ   chuyện . Vốn dĩ ông còn lo lắng đôi vợ chồng trẻ họ   xa cách mỗi  một nơi, giờ xem  cả hai đứa đều sẽ ở Kinh Đô,  là ông cũng chẳng còn gì để  lo lắng.
Cố Tri Ý  một bên mỉm  : “Cha ,   đừng quá lo lắng . Bao giờ bọn con ở bên Kinh Đô  định  thì đến lúc đó bọn con sẽ đón cha  lên chơi một chuyến, ngắm Thiên An Môn và Vạn Lý Trường Thành hùng vĩ của đất nước .” Cô sợ cha   nhọc lòng nên đành khéo léo chuyển qua đề tài khác.
“Cái con bé ! Thôi  , đến lúc đó nếu  thời gian rảnh thì cha  sẽ thử  tới Kinh Đô chơi xem .” Cố Khôn cũng phối hợp đáp lời.
Tuy ngoài miệng   nhưng trong lòng ông cũng  dám nghĩ đến chuyện . Ở thôn Cố gia , ông miễn cưỡng  xem là một đại đội trưởng, nhưng lên đến Kinh Đô thì cũng chỉ là một  dân thường cực kỳ nhỏ bé mà thôi, nào dám vọng tưởng những chuyện cao xa như thế.
Cố Tri Ý  Cố Tử Mộc, hỏi: “Anh cả,   thực sự suy nghĩ kỹ càng ? Anh vẫn  học đại học ngay tại thành phố của chúng  đây ?”
Cố Tử Mộc gật đầu lia lịa: “ ,   nghĩ thông suốt . Học gần nhà một chút thì ngày thường  nghỉ cũng  thể trở về thăm nom gia đình, nếu  thì  cũng chẳng thể yên lòng mà học hành .”
Nghe , trong lòng Cố Tri Ý khẽ thở dài một tiếng, đoạn chẳng  thêm lời nào. Việc Cố Tử Mộc  thể hạ quyết tâm  thi đại học  đủ khiến cô bất ngờ lắm . Anh lựa chọn nơi nào để học đại học thật tình cũng chẳng mấy khác biệt. Chọn trường gần nhà một chút cũng tiện, thi thoảng   thể về thăm nom gia đình. Nếu cả ba  em cô đều khăn gói lên Kinh Đô, căn nhà  e là chỉ còn  mấy  phụ nữ, bố cô  già và Cố Tử Sâm còn ở tuổi mới lớn. Thế nên, Cố Tri Ý cũng   nhất trí với suy nghĩ  của Cố Tử Mộc.