Mẹ Lâm cứ  mà suy tính mãi, thành  đến bữa cơm trưa, bà  đem chuyện đó  mà dặn dò Lâm Quân Trạch. Cố Tri Ý  xong, chỉ   thương  buồn .
“Mẹ, cha  cứ yên tâm  ạ, trong nhà còn đủ cho tất cả chúng  ăn uống no nê mà.”  tiếc , trong mắt Mẹ Lâm, những lời Lâm Quân Trạch   chỉ là đang cố an ủi  lớn mà thôi.
“Con đừng  lời  an ủi  . Con xem, cha  mới tới  một ngày,  thức ăn của nhà con mà trong lòng  cứ thấy  yên chút nào?”
“ , thằng Tư, con mau  với cha , hiện tại tình hình của cái nhà máy  thế nào ?” Bên , Cha Lâm nãy giờ  nhịn  nữa, bèn hỏi dồn.
Đêm qua vì lo lắng chuyện đồng ruộng nên ông  quên béng mất chuyện . Lúc   khéo nhắc tới, ông liền  hỏi,   tình hình cụ thể thì trong lòng bọn họ cũng sẽ nắm chắc hơn.
“Cha , hiện giờ nhà máy đang lo nhập nguyên vật liệu để bắt đầu sản xuất. Trước mắt chỉ  thể  quần áo mùa hè thôi, nhưng con tin rằng chẳng mấy chốc, chúng  sẽ  một khoản thu nhập kha khá đấy ạ.” Cố Tri Ý  đúng sự thật.
“Sao, còn  đợi lâu đến  hả con? Thế tiền công thợ thuyền, tiền nguyên liệu cứ thế mà đổ  ?” Lưu Ngọc Lan hỏi thẳng  vấn đề.
 thật là còn vài tháng nữa mới tới mùa hè, mà giữa đó  là tiền công của công nhân và nguyên vật liệu, quá trình  tiêu tốn  ít tiền của.
Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch liếc mắt  .
Chà... Hình như càng   càng khiến các cụ thêm rối trí thì ?
“Ôi trời, cha ,   cứ yên tâm , chúng con tự  chừng mực, tuyệt đối sẽ  đến mức  một ngày  còn gì để ăn .” Cuối cùng, Cố Tri Ý cũng chỉ  thể  như .
Trong  mấy vị phụ , trừ Cha Lâm và Cố Khôn vẫn còn giữ  vẻ điềm tĩnh, còn  Mẹ Lâm và Lưu Ngọc Lan thì cứ thấp thỏm  yên. Cố Tử Lâm  Lưu Ngọc Lan mà  : “Mẹ,  lo lắng em gái   gì ăn còn  bằng lo cho con trai  đây .”
Cố Tử Lâm  bản lĩnh của em gái , chẳng  giờ chuyện nhà máy   xử lý   đấy  ? Số tiền đó còn sợ thiếu  chút tiền ăn cơm  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-699.html.]
Hơn nữa, về  chính  kiếm việc vặt gì đó, nếu   thì tới nhà em gái cũng  thể kiếm   ít.
Lúc cơm nước xong xuôi, về phòng nghỉ trưa, Lưu Ngọc Lan vẫn còn lẩm bẩm về vấn đề .
“Ông nó ơi, ông xem nhà máy của con gái   trông cậy   đây?”
Vẻ mặt Cố Khôn thản nhiên, lấy điếu thuốc  rít một  dài. Sau đó ông  Lưu Ngọc Lan bất đắc dĩ : “Bà  xem bà cứ lo lắng cả ngày  ích gì ? Bà   thấy lời ban nãy Tiểu Ý  ?  thấy , cái  là tám chín phần trăm là  thể kiếm  tiền đấy. Giờ con gái bà  chí khí  ăn lắm.”
“Đi , nào    con gái  như .”
Lưu Ngọc Lan vốn chỉ là lo xa, nay thấy vẻ mặt Cố Khôn  vẻ  nắm rõ  chuyện, trong lòng bà cũng yên tâm  phần nào.
“Cái nhà máy đó, hôm nào rảnh rỗi chúng  cũng nên ghé qua xem thử một chuyến. Tiểu Ý cũng còn một dạo nữa mới đến ngày sinh nở, đến lúc đó  xem  thể  đỡ đần chút đỉnh , như  cũng bớt  chút tiền thuê nhân công.  , nếu là thật sự  , chúng  đem  tiền tích cóp  đây cho Tiểu Ý?”
Lưu Ngọc Lan liền bắt đầu nghĩ xem  thế nào giúp Cố Tri Ý kiếm tiền,  tính toán nếu tình hình   thì liệu   nên cho con bé một ít tiền trợ cấp ?
Cố Khôn lắc lắc đầu, chẳng buồn  thêm về chuyện  với bà vợ nữa.
Bên , tình hình của Cha Lâm và Mẹ Lâm cũng  khác biệt là mấy. Gần đây cũng là sợ nhà  đột nhiên  nhiều miệng ăn như , vấn đề cơm nước gì đó sẽ  đủ.
Thứ hai cũng là sợ nhà máy bên    hiệu quả và lợi ích, lỗ vốn thì   bây giờ.
Lỡ  con bé Cố Tri Ý vì lo lắng quá mà nóng nảy, bốc hỏa, thì  chẳng  cho cái thai trong bụng chút nào.
Mẹ Lâm đột nhiên liền lặng lẽ kề sát  bên  Cha Lâm, nhỏ giọng : “Ông nó ơi, ông bảo xem, đến lúc đó chúng   nên cho chúng nó thêm một ít tiền nữa ?”
---