Nói , Lâm Quân Trạch  bế cô con gái cưng của  lên, hôn hít khắp trán, khắp má.
"Đoàn Đoàn của bố, bố  đây nhé. Con ở nhà  thật ngoan,   bố về sẽ mang cho con... một món đồ chơi thật xinh xắn..."
Dứt lời, Lâm Quân Trạch cọ mũi   mũi Đoàn Đoàn, khiến cô bé cứ thế  khanh khách  ngớt vì nhột.
Cố Tri Ý bất đắc dĩ thở dài: “Được , nếu  cứ tiếp tục trêu con thì tí nữa  chả    mất thôi.”
“Bây giờ  bắt đầu  nỡ , em  xem    đây?”
Cố Tri Ý chỉ  lắc đầu, đành chịu với .
Dẫu  thì cuối cùng  cũng  rời . Lâm Quân Trạch  khuất bóng, Cố Tri Ý   khỏi cảm thấy trống trải trong lòng. Trước đây,  việc lớn nhỏ trong nhà đều một tay  vun vén. Khi  còn ở đây, cô chẳng nhận , nhưng lúc    mới   quan trọng đến nhường nào.
Suốt thời gian ở cữ, Cố Tri Ý  hề tắm gội. Có đôi lúc thật sự  chịu nổi, cô đành tranh thủ chui   gian riêng để gội đầu, cho mái tóc  khoan khoái, dễ chịu hơn đôi chút.
Giờ đây đang là cuối xuân, Cố Tri Ý  hết cữ cũng là lúc đầu tháng Năm. Tiết trời dần chuyển ấm áp, và phía nhà xưởng cũng    giai đoạn cuối. Lô quần loe cuối cùng cũng  sắp  thành.
Mẹ Lâm và   ở bên  cũng  ở ngót nghét hai tháng. Nếu   nhớ nhà thì quả là điều  tưởng.
Thế nhưng, thấy Cố Tri Ý thật sự quá neo ,   chăm sóc năm đứa trẻ nhỏ cộng thêm công việc nhà xưởng bộn bề,   đành gác chuyện nhà cửa sang một bên để giúp cô. 8f208c
Hôm nay,  đúng lúc Cố Tri Ý hết thời gian ở cữ. Đầu tiên, cô tắm gội sạch sẽ từ đầu đến chân một lượt, cuối cùng cũng thấy khoan khoái, dễ chịu  bao.
Thế nhưng, vì  an  và tiện lợi, Cố Tri Ý vẫn tắm trong  gian riêng của . Bên ngoài, cô chỉ cần  vẻ  tắm gội là . Ngay lúc  hết cữ, Trần giáo sư, vị giáo viên   cho cô thuê nhà, bỗng dưng mang quà cáp đến thăm.
Cố Tri Ý còn  chút kinh ngạc, tự hỏi, chuyện  cô    báo cho ai  cơ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-728.html.]
Chẳng ngờ Hồ Tử Tuệ  lẳng lặng  phía  vị giáo sư, vẻ mặt  chút ngượng ngùng.
Tên đầy đủ của Trần giáo sư là Trần Dương Hoành. Trước , ông từng kể rằng con trai  đều ở nước ngoài, chẳng  tin tức gì suốt bao năm. Ông cũng chẳng  con trai còn sống   mất, vì  Trần giáo sư    thấy căn nhà , bởi  vật  nhớ .
“Trần giáo sư, hôm nay  thầy   thời gian rảnh rỗi đến chơi  ạ?” Cố Tri Ý niềm nở chào đón Trần Dương Hoành.
Trần giáo sư mỉm  : “Không  là  tin mấy đứa trẻ nhà cô tròn đầy tháng  ? Thầy đến thăm các cháu, tiện thể cũng  vài việc   chuyện riêng với cô một chút.”
Lưu Ngọc Lan nhanh nhẹn rót chén nước , trong lòng thầm nhủ. Trước đây, cô    căn nhà  là thuê của một thầy giáo,  Cố Tri Ý kể thì chắc hẳn là của vị đang   mặt đây. Không  vị giáo sư  đến chơi rốt cuộc là  chuyện gì  nhỉ?
Lưu Ngọc Lan rót nước xong, chẳng tránh   mà   ngay xuống bên cạnh, dỏng tai chuẩn   xem rốt cuộc là chuyện gì quan trọng.
“Thầy cứ   ạ.” Cố Tri Ý thì thật   chút để tâm, vẫn tươi  đáp lời.
 Hồ Tử Tuệ  một bên  liên tục đưa mắt  hiệu. Cố Tri Ý  khỏi ngạc nhiên, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cô   thần sắc khác lạ đến ? Chuyện gì  thể khiến một  luôn phóng khoáng, tùy tiện như Hồ Tử Tuệ  lộ  vẻ mặt như thế  chứ?
“Khụ khụ, chuyện là thế . Vài ngày , thầy bỗng liên hệ  với con trai ở nước ngoài. Hiện giờ nó  đón thầy sang đó định cư, thế nên căn nhà ...”
Trần giáo sư  xong, lộ vẻ ngượng ngùng. Mới hồi Tết năm nay, Lâm Quân Trạch  đưa tiền thuê nhà cả năm cho ông . Trần giáo sư    như  là khá đường đột.
Thì  là tới để  chuyện . Cố Tri Ý cứ tưởng chuyện gì động trời lắm chứ. Chẳng ngờ, hóa  đúng là chuyện về căn nhà  thật.
“Thế chẳng  là   đó  ạ? Chúc mừng Trần giáo sư! Không  thầy sang nước ngoài   dự định gì đặc biệt  ạ?” Cố Tri Ý vẫn tươi  hỏi.
“Thầy  bán căn nhà ở bên . Đương nhiên, thầy   với cô chú cũng là để hỏi xem cô chú  ý định mua  . Nếu , thầy sẽ  tìm  khác để bán.” Trần giáo sư chậm rãi .
---