Buổi tối,   trong nhà sẽ cùng ăn một bữa cơm tươm tất, cũng coi như chào đón Lâm Hiểu Lan đến.
Cơm nước xong xuôi, theo thường lệ, cả nhà sẽ tụ tập hóng mát ngoài sân, tiện thể xem ti vi.
Đây chính là một thú vui quen thuộc ở những năm 80.
Lâm Hiểu Lan ở  chỗ của Cố Tri Ý vài ngày, Cố Tri Ý cũng dẫn cô  dạo chơi mấy vòng.
Lúc Lâm Hiểu Lan rời khỏi đây, cô cảm thấy cả   như  đen sạm   ít.
Cố Tri Ý cũng lấy một  đặc sản của Bắc Kinh cho Lâm Hiểu Lan mang về.
“Mấy thứ  cũng chẳng đáng là bao, chủ yếu là bởi vì thời tiết  thì khó mà giữ  lâu. Trên đường trở về em nhớ chú ý nha!” Cố Tri Ý ân cần dặn dò.
“Em   ạ. Chị dâu, cảm ơn chị  chiếu cố em trong suốt quãng thời gian qua.” Lâm Hiểu Lan thò đầu  ngoài cửa xe, dặn dò Cố Tri Ý thêm đôi lời cuối.
“Khách sáo  gì chứ!” Cố Tri Ý đáp   chút trách móc yêu.
Tiễn Lâm Hiểu Lan  , nếp sinh hoạt của Cố Tri Ý    đấy như .
Xuân  thu tới, thoắt cái  đến mùa đông. Khắp Bắc Kinh chìm trong một màu tuyết trắng.
Ngày ngày Cố Tri Ý vẫn đều đặn đến trường   trở về nhà.
Trước đó,  khi Khâu Vân Vân rời , mối quan hệ giữa Cố Tri Ý và các bạn nữ cùng phòng ngược  càng thêm  thiết.
Tuy nhiên, tình cảm cũng  thể sánh bằng với Hồ Tư Tuệ và nhóm bạn của cô .
Hôm nay,  đặt chân đến trường, Cố Tri Ý   bọn bạn học kháo  xôn xao,  rằng   một sinh viên trong trường bặt vô âm tín.
Đây  là vụ thứ mấy trong trường  nhỉ.
Phải  là, từ thầy đến trò trong trường đều  dè chừng, nghiêm túc xem xét chuyện .
Chỉ là những học sinh mất tích  đây đều khá quái gở, ít bạn bè, một lòng chỉ vùi đầu  học hành.
Nếu  mấy cô tự ý bỏ  thì chẳng hợp lý chút nào.
Hơn nữa, những  mất tích  đều là nữ sinh cả.
Cố Tri Ý nhận thấy dạo , lòng  ai nấy đều nơm nớp bất an. Nhà trường cũng dặn dò các học sinh ngoại trú nếu   về  buổi tối thì nên rủ bạn bè  cùng cho an .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-914.html.]
Cố Tri Ý khẽ cau mày. Xem chừng chuyện  chẳng hề đơn giản chút nào.
Bởi vì xảy  chuyện  nên lúc tan học,   đều kéo  về. Và từ tối, nhà trường cũng  cho sinh viên   nữa.
 lúc đó, Cố Tri Ý  dùng bữa tối xong thì Lâm Quân Trạch trở về.
“Sao    về đây?” Cố Tri Ý thấy chồng trở về thì lấy  lạ.
Trước đó, Lâm Quân Trạch từng   thi hành công vụ, thế nên  hơn nửa năm trời, hai  họ  gặp .
“Ừm. Chuyện nữ sinh trường em mất tích  , tạm thời sẽ do  phụ trách. Sau  em tan học,  sẽ đến đón, đừng  một  nhé.” Lâm Quân Trạch  đầy lo lắng.
“Đã xảy  chuyện gì ?” Thực , nhà trường  che giấu một  tin tức.
Cố Tri Ý cũng  thể thăm dò  tin tức cụ thể, nhưng giờ đây thấy Lâm Quân Trạch  trở về, cô  chắc chắn chuyện   nghiêm trọng.
“Hiện tại, trong trường em   ba nữ sinh mất tích, bên ngoài cũng  những cô gái khác  thấy . Hầu hết những   đều xuất  từ gia đình nghèo khó. Liệu họ  bán    đưa đến nơi nào, hiện tại vẫn  ai  .”
Lâm Quân Trạch trầm giọng .
Chẳng hiểu , Cố Tri Ý bỗng nghĩ đến kiếp  của . Chủ nhân cũ từng  lừa bán lên núi...
Hơn nữa, giờ đây khi nhớ , cô  cảm thấy đó giống như chính ký ức của  ...
Cảnh tượng  chân thực đến lạ, cứ như thể mới xảy  ngày hôm qua.
Lâm Quân Trạch thấy vợ  vẫn cứ thẫn thờ ,  còn tưởng rằng cô  chuyện  dọa sợ nên vội vàng trấn an.
“Vợ ,   . Em đừng sợ! Sau ,  sẽ đưa đón em  học mỗi ngày.”
Bị Lâm Quân Trạch cắt ngang, Cố Tri Ý lúc  mới chợt tỉnh.
“Hửm? Không ,   chuyện gì . Nếu  bận  nhiệm vụ thì cứ  . Em ở đây   cả.” Cố Tri Ý mỉm  đáp.
Lâm Quân Trạch cũng  hiểu biểu cảm đó của vợ  là  ý gì.
Anh vẫn tưởng đơn giản là cô đang sợ.   nào  , Cố Tri Ý đang mải nghĩ đến chuyện chủ nhân cũ từng  lừa bán...
Đó là ký ức của chủ nhân cũ, nhưng  chân thật tựa như chính cô  trải qua .
---