Vậy mà Châu Vân Phong còn dám :
 
"Mẹ  lo cả ngày đủ mệt , cô   sướng như thế, về nhà ráng  thêm tí nữa."
 
Khi  còn    thất vọng về  ,   từng cố gắng giải thích:
 
"Công việc của em cũng mệt lắm..."
 
Kết quả là   khinh bỉ đáp :
 
"Mệt thì bảo  cô trông con giùm ."
 
Trong khi rõ ràng   ,  ruột  là  trọng nam khinh nữ, cả đời chỉ lo cho  trai ,  bao giờ quan tâm đến .
 
Lúc còn yêu, Châu Vân Phong    tổn thương từ chính gia đình , từng rơi nước mắt vì thương :
 
"Họ  yêu em, thì để  yêu em."
 
"Vương Nhất Phàm, cả đời   – Chu Vân Phong – chỉ yêu  em!"
 
Chính câu   khiến  thực sự bắt đầu cân nhắc việc xây dựng gia đình với Chu Vân Phong.
 
 – một   từng  yêu thương một cách chắc chắn – thật sự  khao khát  một mái ấm thuộc về riêng , và một  yêu chỉ dành riêng cho .
 
  từng thề thốt sẽ chỉ yêu  , nay   tay tàn nhẫn, nhắm  nỗi đau sâu nhất, chỗ yếu đuối nhất trong cuộc đời .
 
 mãi mãi  quên ánh mắt     khi đó:
 
"Vương Nhất Phàm,  cô là như , đừng  giả bộ nữa."
 
 hiểu hàm ý của  :
Ngay cả  ruột cũng  yêu ,  giúp , thì dựa   mà  mong đợi   –     – sẽ yêu , giúp đỡ ?
 
Chính khoảnh khắc đó,  bỗng chợt hiểu tại   khi  sinh con, Chu Vân Phong như biến thành một con  khác.
 
Vì    rõ –  là một  phụ nữ   chỗ dựa.
 
Ngoài "ngôi nhà"   cho,   còn nơi nào để ,  còn ai để nương tựa.
 
Cho nên,   mới chẳng thèm quan tâm , cũng  cần  hao tâm tốn sức vì .
 
 dù hiểu rõ điều đó,  vẫn  tiếp tục ở  cái "nhà" .
 
Vì  còn  con.
 
Nếu ly hôn với Chu Vân Phong,   đủ sức nuôi con một .
 
Thế nên,  cứ thế mà chìm sâu trong cái tổ ấm ngột ngạt  ngày qua ngày.
 
Lúc , chuông cửa vang lên – là  giao hàng mang đến một thùng đào.
 
 nhớ , tối qua Chu Diệp   ăn đào, Chu Vân Phong cũng lập tức hùa theo: “Anh cũng  ăn, để  mua.”
 
Mà  thì  dị ứng với đào, đến mức chạm  lớp lông  quả đào cũng phát ban.
 
  hình quả đào  thùng hàng,  tự hỏi chính :
 
"Vương Nhất Phàm, đây là thứ mày từng mong  ?"
 
—-----
 
Ngồi c.h.ế.t lặng một lúc, trong đầu  cứ hiện lên bốn chữ:
"Không thể tiếp tục như thế."
 
Gần như theo bản năng,  mở tủ quần áo, bắt đầu thu dọn hành lý.
 
Thật đáng buồn,  phát hiện gần như tất cả quần áo trong tủ thuộc về  đều là từ  khi cưới, ít nhất cũng  tám năm.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-me-lam-vo-la-cong-viec-nhan-ha-nhat/3.html.]
 tùy tiện chọn lấy hai bộ theo mùa, nhét bừa  vali.
 
Rồi  nhớ  vài món trang sức nhỏ, nên   lấy.
 
 khi mở hộp nữ trang và  thấy chiếc vòng vàng nhỏ,   bật .
 
Chiếc vòng  là  mua tặng Chu Diệp khi con tròn một tuổi.
 
Ở quê ,  tục lệ là bên ngoại tặng vòng vàng  sinh nhật đầu tiên của trẻ, với ý nghĩa tròn đầy viên mãn, cả đời hạnh phúc.
 
Mẹ  chắc chắn  mua, nên   sớm quyết định tự  lo.
 
Những gì  khác ,  sẽ cố gắng để Chu Diệp cũng .
 
 còn nhớ, hôm đó mang vòng về, Chu Diệp vui đến nỗi  suốt cả ngày.
 
Khi , Chu Vân Phong trách  tiêu tiền bừa bãi, và Chu Diệp – còn nhỏ xíu –  giận dữ trách bố.
 
Lúc đó, Chu Vân Phong  hơn gì  dưng trong mắt con.
 
Ngày đó, con quấn  như cái đuôi, miệng luôn gọi:
 
"Mẹ là  tuyệt vời nhất  đời!"
 
 chỉ vài năm trôi qua,   trở thành   mà con ghét cay ghét đắng.
 
Tất cả  đổi kể từ khi con  tiểu học.
 
Vì  rèn luyện cho con tính tự giác học tập,   sát  trong việc học của con.
 
 trong lúc  kèm con  bài, thì Chu Vân Phong  đóng vai “ cha  bụng”.
 
Chu Diệp học hành thì lười biếng, cẩu thả.
 sốt ruột, thì   :
 
"Trẻ con nhà ai mà chẳng ?"
 
 nổi nóng, thì   mỉa mai:
 
"Cô đúng là   chút kiên nhẫn nào, đừng để ý đến  mày,  mày  điên đấy!"
 
Cùng một kiểu chuyện,   cho con ăn vặt – bà nội  lén cho ăn.
 cấm xem điện thoại – bà lén cho xem.
 
Dần dà,  trở thành   nghiêm khắc,  tính.
 
Còn bố và bà nội – kẻ vô trách nhiệm và nuông chiều con –  biến thành " ".
 
    nhận  con ngày càng xa lánh .
 
Chỉ là  nghĩ, con vẫn là trẻ con, giống cây non, cần  uốn nắn dần dần.
 
 tin, sẽ  ngày con phân biệt đúng sai, hiểu  ai mới thật sự đối  với nó.
 
   ngờ,  sự ảnh hưởng của Chu Vân Phong và   , con trai  bắt đầu coi thường chính  .
 
Con  hề  rằng, phần lớn tiền tiêu trong nhà là do  kiếm.
Người cha " bản lĩnh" mà con tôn thờ , thật  chẳng đóng góp bao nhiêu.
 
Lúc nghỉ việc để sinh con,    mười vạn tệ tiết kiệm.
 
Vì  tiền, nên  tự chi trả hết cho việc sinh con, nuôi con.
 
Chu Vân Phong thì :
 
"Tiền  để dành   cho con."
 
Về ,  hết tiền, đòi thì hôm nay xin, mai mới đưa, xin 1.000 thì đưa 500.