Hắn cho rằng Thẩm gia  mất mặt, rằng bệnh tái phát của Dư Từ Tâm đều là do  mà .
 
Liền xé vụn hôn thư, ném xuống, để  câu lạnh lùng: 
 
“Hủy thì hủy!”
 
Người hầu   báo tin, mà trong lòng   c.h.ế.t lặng, chẳng còn gợn nổi chút sóng nào.
 
 đêm đó,    phụ   đ.á.n.h cho một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t.
 
Thẩm gia đích  áp  đến Lâm gia tạ tội.
 
“Người trẻ tuổi một lúc nóng nảy còn  thể tha thứ, nhưng mười mấy năm tình nghĩa, hai nhà  định hôn ước,   thể  bỏ là bỏ?”
 
“Chúng   bàn bạc , đợi sang xuân, sẽ đưa Từ Tâm về Tân Châu. Mọi  lầm đều do dạy con  nghiêm, khiến Nhiễm Nhiễm  chịu ấm ức.”
 
“Hủy hôn, với A Niên  lẽ chẳng là gì, nhưng với con gái, mang tiếng ghen tuông hẹp hòi,    sống  cho yên?”
 
Thẩm Trác Niên cũng dè dặt  ,  khẽ:
 
“Là  hồ đồ, nàng  đ.á.n.h  mắng  thế nào cũng , chỉ đừng   cần  nữa. Nhiễm Nhiễm, trong lòng  chỉ  nàng,  từng nghĩ đến ai khác.”
 
 lúc , hoàng đế mở cửa Ngự Uyển cho các tiểu thư trong kinh  thưởng mai.
 
Thẩm lão gia thấy giữa hai   chút hòa khí, liền bảo  đưa   du ngoạn vài ngày, mong đôi bên  lành.
 
Trưởng bối trong tộc sợ   mang tiếng, liên lụy đến các cô nương khác trong họ, vội vàng tới khuyên nhủ.
 
Nói rằng “Thanh mai trúc mã còn như thế, gả cho  khác thì  thể  hơn ? Chỉ cần Thẩm giá tiễn Dư Từ Tâm ,   phu phụ Thẩm gia che chở, thì sống ở đó vẫn dễ chịu hơn nhiều.”
 
Không cần cầu tình ái, chỉ mong sống yên , thế thôi.
 
Cuối cùng  cũng nhượng bộ một bước.
 
Không  vì Thẩm Trác Niên, mà là vì những nữ tử trong tộc  trói chặt bởi sợi dây của lễ giáo.
 
Không ngờ đến ngày thứ hai  núi Mai, Dư Từ Tâm  đuổi theo đến.
 
4
 
Nàng   là nghĩa nữ,  nên  từng  ghi  tộc phả,    thể tùy tiện   ngự uyển của hoàng gia?
 
Bị chặn  ngoài cổng, nàng   trong gió lạnh,  đến đầy mặt nước mắt.
 
Gây nên cho một đám tiểu thư vốn   ưa dáng vẻ giả vờ đáng thương   nhạo  dứt.
 
Trong  đó, đích nữ của Triệu Thượng thư là châm chọc gay gắt nhất:
 
“Là cao dán ch.ó chắc? Phá hoại tình cảm thanh mai trúc mã của  , khiến Thẩm lão gia  vác cái mặt già đến xin , mới đổi  một chuyến  chơi, ? Ngươi còn  đuổi theo để phá đám nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nhiem/3.html.]
 
“Tính toán mưu mô, bộ dáng  thất, chi bằng bò lên giường cướp tiên cơ cho .”
 
“Khóc  , xui xẻo c.h.ế.t  , ai   còn tưởng nhà ngươi đang  tang  chứ.”
 
Trong tiếng  khinh miệt, đám tiểu thư  ngẩng đầu bỏ .
 
Dư Từ Tâm siết chặt nắm tay, nhịn nhục chịu đựng nỗi nhục   mặt bao .
 
  khi Thẩm Trác Niên khúm núm cầu xin khắp nơi, cuối cùng cũng đưa  nàng   trong ngự uyển, nàng   nhân lúc Triệu Minh Nguyệt tách nhóm, âm thầm đẩy   xuống hồ.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Lúc bỏ chạy trong hoảng loạn, nàng   chạm ánh mắt với …  hai chân mềm nhũn, ngất lịm .
 
Triệu Minh Nguyệt cuối cùng   cứu lên, nhưng  nhiễm hàn khí,  lập tức đưa về kinh thành trong đêm.
 
Thẩm Trác Niên chẳng đoái hoài gì đến , giữa trời tuyết mịt mù  vội vã lên xe ngựa, trở về kinh cứu nàng .
 
Ta dùng  mời của Thẩm gia mà đến ngự uyển, nên đành cùng nàng  chung hoạn nạn,  thể tự rời .
 
Thế mà  đường trở về,  trầm mặc hồi lâu, ánh mắt tối sầm,   mở miệng :
 
“Triệu Minh Nguyệt với nàng vốn  thiết, nếu nàng chịu   nhận tội  Từ Tâm,  là khi chơi đùa với Minh Nguyệt sơ ý đẩy ngã, chắc Triệu gia cũng sẽ  truy cứu quá sâu.”
 
Thấy  sững ,   thấp giọng bổ thêm:
 
“Đêm nay   dò hỏi , chẳng ai thấy Từ Tâm ở ngự uyển, ngược    ít  thấy nàng đến đình giữa hồ.”
 
Đó là lời uy hiếp,   gật đầu,  cũng  thể tìm nhân chứng vu tội cho .
 
Hắn     trò giả vờ ngất của Dư Từ Tâm,  chỉ  đường đường chính chính đẩy   chịu tội  nàng  mà thôi.
 
Mười lăm năm thanh mai trúc mã,   vì một  khác mà đảo trắng  đen, dồn  đến chỗ c.h.ế.t.
 
Hắn rõ ràng   quật cường, từ  khi phụ   c.h.ế.t oan,  hận nhất là  vu oan.
 
Năm xưa khi tiểu thư nhà Thái phó nhét cây bút hồ  sách , vu cho  ăn cắp,    đỏ cả mắt, liều mạng đá đổ bàn của nàng , đ.á.n.h cho bọn nha  của nàng  mặt mũi bầm tím, cuối cùng ép  nàng  nhận tội, rửa sạch nỗi oan cho .
 
Khi   còn vì lỡ tay đ.ấ.m xuống án kỷ,  bàn tay đầy thương tích.
 
Sau đó, chính Thẩm Trác Niên  bôi t.h.u.ố.c cho ,  đau lòng thề rằng:
 
“Lũ mù mắt , thấy Lâm thúc mất  liền dám bắt nạt nàng. Ta  trùm bao đ.á.n.h gãy hai cái răng của nó , cho nó  đường mà hứng gió tây bắc .”
 
“Sau  đừng manh động như thế nữa, nàng là con gái,   nuông chiều. Chuyện đ.á.n.h c.h.é.m cứ để  , chỉ cần còn Thẩm Trác Niên  ở đây, ai cũng  thể khiến nàng chịu oan khuất.”
 
Thế mà bây giờ, nỗi oan lớn nhất  chính là do  trao cho .