Khoảnh khắc yên tĩnh hiếm  như  giống như ở vườn hoa lúc ban ngày.
“À, Z      một việc với  .”
“Anh .”
“Vậy   ?”
Đoàn Tiêu cầm bình nước rót cho cô một ly nước ấm và : “Em    ?”
Sở Tiểu Điềm  rối rắm: “Có nguy hiểm ?”
“Đối với  khác mà  thì .” Đoàn Tiêu đưa ly nước tới bên tay cô, thản nhiên : “ đối với  và   thì .”
Sở Tiểu Điềm hiểu .
Chuyện Z   nhất định  quan trọng.
Có lẽ   là một    tùy tiện   phiền  khác, nợ ân tình của  , nhưng vì quá quan trọng, cho nên   buộc  nhờ Đoàn Tiêu giúp đỡ.
Mà hai  họ cùng giải quyết, nhất định sẽ hiệu quả gấp đôi.
Đoàn Tiêu : “Trong lòng   vẫn luôn chứa một cô gái,   một chuyện cho cô gái .”
Sở Tiểu Điềm  ngạc nhiên.
Hóa  là , chẳng trách.
Cũng chỉ   trong lòng mới khiến  đàn ông như Z mở lời thôi nhỉ.
Đoàn Tiêu   mắt cô và : “Hiện giờ  là  của em, cho nên em quyết định.”
Sở Tiểu Điềm ngơ ngác, mặt bỗng đỏ bừng.
“Người… Người của em?”
Sức tấn công của câu   thực sự quá lớn, cô lắp bắp    nên  gì: “  đắt giá như thế… Em… Em  nuôi nổi .”
Đoàn Tiêu im lặng một lúc.
Anh  đầu, tay đặt  cằm, ho nhẹ một tiếng.
Anh che giấu  , nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn để ý thấy nét    kìm hãm  đáy mắt.
Cô  bật dậy, hai tay nắm chặt và : “Anh đừng , em sẽ cố gắng.”
“Cố gắng cái gì?”
Sở Tiểu Điềm phồng má,  đó hít một  thật sâu.
“Cố gắng để  luôn là  của em!”
Nói xong câu , cô xoay  bỏ chạy mất!
Giống như  quái vật đuổi theo phía ,   ngang qua chỉ  thể  thấy cô che mặt chạy nhanh  trong phòng,  đó đóng sầm cửa .
Nội tâm của Sở Tiểu Điềm lúc : “...”
“... Ông trời ơi, rốt cuộc   mày  cái gì  hả, Sở Tiểu Điềm!!!”
Cô chui   trong chăn, trong đầu  kìm  mà nhớ đến phản ứng   của Đoàn Tiêu.
Anh đang  đúng ?
Nụ   kìm nén  đáy mắt bỗng chốc bung , xuất hiện  khuôn mặt  tuấn của  thực sự quá dịu dàng, thật  mắt.
Sau đó, Sở Tiểu Điềm phát hiện một chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-105.html.]
Một sự thực vô cùng rõ ràng và chính xác…
Sự yêu thích của cô dành cho   thật sự  tới mức  kiểm soát nổi nữa.
…
Sáng hôm , Sở Tiểu Điềm  thấy tiếng gõ cửa của Sở Hàn Giang: “Con gái cưng, con dậy ?”
Sở Tiểu Điềm  mới đánh răng rửa mặt xong, cô vội vàng mở cửa : “Bố,  thế ạ?”
Đứng ở bên ngoài, ngoại trừ Sở Hàn Giang , còn  cả Z.
Z mặc đồng phục chiến đấu màu đen, đeo kính râm, găng tay lộ ngón, s.ú.n.g vắt  , khí thế sắc bén như d.a.o quân sự   thu  trong lặng lẽ.
“Chỉ đợi một câu  của cô thôi, cô Sở.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “ tiễn mấy .”
Z  cô: “Cảm ơn cô.”
Sở Hàn Giang vỗ vai cô: “Cùng lắm là một ngày, đừng lo lắng, bố đảm bảo với con,   nguy hiểm gì cả.”
Ông   nhỏ bên tai cô: “Hai bọn họ ở chung một chỗ,  thể chống  cả một đội lính.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu.
Bọn họ  xuống  lầu, Đoàn Tiêu  bên cạnh xe, trang     giống hệt như Z. Anh cúi đầu, đang lắp súng.
“Đoàn Tiêu.” Sở Tiểu Điềm khẽ gọi .
Đoàn Tiêu ngẩng đầu lên, bỏ s.ú.n.g lên xe,  về phía cô.
“Em chờ  ở chỗ .” Cô   mắt  và : “Anh  bình an trở về… Đây là yêu cầu duy nhất của em.”
Đoàn Tiêu gật đầu: “Anh hứa với em.”
Z lên xe.
Đoàn Tiêu xoay   về phía ghế lái phụ, bỗng nhiên  dừng ,  đầu  Sở Tiểu Điềm.
Mắt Sở Tiểu Điềm  ửng đỏ, nhưng vẻ mặt  bình tĩnh.
Anh  cô một lúc,  chợt sải bước lớn  về phía cô. Vào lúc cô còn  phản ứng ,   khom  ẵm cô lên.
Đám  yên lặng xung quanh bỗng chốc  thấy khung cảnh  thì  ngạc nhiên, cho nên khi im lặng  mấy giây mới   dẫn đầu huýt sáo,  đó từng tiếng hò reo vang lên.
Tư thế  thật sự quá  mật, Sở Tiểu Điềm chỉ đành chống hai tay lên vai , căng thẳng   mắt : “Anh… Anh   gì?”
“Làm chuyện  giờ luôn  .”
Anh  xong, lấy tay ôm cổ cô, nhẹ nhàng bịt môi cô .
Có một khoảnh khắc Sở Tiểu Điềm như  thấy âm thanh kỳ quái vang lên.
Có lẽ là từ đại não của cô, hoặc từ đáy lòng cô.
Nó trộn lẫn với tiếng reo hò xung quanh, mạnh mẽ, chấn động và vang dội.
…
Hóa  lúc  em  sợ gì cả.
Bởi vì em    trao trái tim cho em.
Em chỉ cần bảo vệ nó thật ,  đó chờ  ở nơi .