Một giây, hai giây, ba giây…
Sở Tiểu Điềm  từng cảm thấy quãng thời gian dài đằng đẵng   thể ngắn ngủi như .
Dường như chỉ trong nháy mắt, nhưng trong cái nháy mắt    kéo dài vô hạn.
Cô ở trong lòng Đoàn Tiêu,  thở đều đều của  vây lấy cô.
Cô từng   nhiều bài tác giả miêu tả nụ hôn đầu nhưng cô   bất kỳ cảm giác gì, cho đến thời khắc …
Đó giống như sự ngọt ngào tràn  khắp cơ thể  tấn công  nơi sâu trong linh hồn, cả  mất hết sức lực nhưng  như tràn đầy sức mạnh… Đó là nhiệt độ Đoàn Tiêu chuyển sang cô.
Cô  từng nghĩ đến  đàn ông cứng rắn lạnh lùng    đôi môi mềm mại đến thế.
Giống như sự dịu dàng đặc biệt mà  ít khi biểu hiện  ngoài.
Mà cô   tan chảy phần dịu dàng , quên  thời gian, cũng quên  bản  đang ở .
Thậm chí, cô còn   thấy âm thanh xung quanh, chỉ cảm nhận  mỗi  .
Hai tay cô tóm chặt vai , lúc nghẹt thở lúc run rẩy, tất cả  thứ đều trở nên  thể kiểm soát.
Cho đến khi Đoàn Tiêu buông cô , cô mới   thế giới .
   buông tay ngay lập tức, tay  vẫn còn ôm lấy gáy cô, con ngươi đen láy sâu thẳm  cô chăm chú.
“Đợi   về,  thể cho  đãi ngộ giống như bọn chúng ?”
“Bọn chúng?”
Lúc  Sở Tiểu Điềm    thể phản ứng , đến khi cô  thấy nét  nơi đáy mắt của Đoàn Tiêu, cô mới hiểu .
Bọn chúng là chỉ Karl và Tuyết Cầu.
Tối qua cô   chờ gặp  Karl và Tuyết Cầu, nhất định  ôm bọn chúng.
Cô  lên tiếng, chỉ  rạng rỡ   và gật đầu: “Ừ.”
Đoàn Tiêu lên xe, Z đưa tay chào tạm biệt bọn họ,  lái xe rời .
Hai phút .
Sở Tiểu Điềm bỗng  thấy âm thanh chân răng như  nghiến gãy của  nào đó.
“Đoàn… Tiêu!”
Tiếng gầm mạnh mẽ  của Sở Hàn Giang quả thật  thể sánh bằng tiếng sấm chớp giữa trời quang, Sở Tiểu Điềm giật nảy .
Không  chỉ  cô giật , những  xung quanh cũng thế.
Thế là đám  xung quanh tản  còn nhanh hơn cả khi nhận  mệnh lệnh.
Sở Tiểu Điềm rụt cổ, âm thầm  bỏ chạy nhưng  Sở Hàn Giang túm vai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-106.html.]
“Con gái ngoan, con vội   thế?”
Ông đang  nhưng cái nghiến răng nghiến lợi   hề biến mất.
Sở Tiểu Điềm dựng tóc gáy,  cảm giác như  phát hiện yêu sớm khi còn  học.
…  năm nay cô  gần hai mươi bốn tuổi , nếu bạn nam  bạn bè thời đại học giới thiệu cũng tính là xem mắt,  cô cũng   xem mắt  bảy  !
Nếu để  cô và mấy  dì   chuyện giữa cô và Đoàn Tiêu, nhất định họ sẽ  vui.
 bố cô   nghĩ như thế.
Ông  hẳn là  hài lòng về Đoàn Tiêu, cho dù ông  kén chọn  , Đoàn Tiêu cũng gần như là một  con rể  hảo.
! Mà!
Dù cho   ông buộc  thừa nhận, cũng buộc  giao con gái  tay , nhưng  khi ông mở miệng thừa nhận thì  ngờ   thấy khung cảnh ,   ông   bùng nổ  chứ?
Sở Tiểu Điềm chỉ cứng đờ mấy giây,  đó lập tức  đổi vẻ mặt.
Đây  lẽ là lúc cô sử dụng tài năng trở mặt, thứ duy nhất  thể so sánh với Lạc Bắc Sương.
“Bố, con buồn quá .” Cô chớp đôi mắt phiếm hồng, con ngươi như  nước mắt lấp lánh, khiến cả khuôn mặt trông  đáng thương: “Com vẫn lo   sẽ gặp nguy hiểm,   đây, con sợ quá.”
Khi con gái  thút thít, trái tim bực bội của Sở Hàn Giang lập tức tan chảy.
“Sợ gì chứ,   .”
Cơn giận của Sở Hàn Giang đến nhanh mà  cũng nhanh, ông khoác vai con gái, dỗ dành cô   nhà: “Lát nữa bố nấu đồ ăn ngon cho con.”
“Bố.”
Sở Tiểu Điềm kéo tay ông .
Sở Hàn Giang  đầu  cô: “Con  ăn gì, cứ  với bố.”
Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Bố, con   gì cả.”
Sở Hàn Giang ngẩn .
“Con chỉ cần bố, còn cả   bình an, cho dù  ở bên cạnh con cũng … Con  hy vọng  thấy ai trong hai  xảy  chuyện, con    đều  lành.” Có lẽ nhẫn nhịn quá nhiều nên giọng  cô khàn đặc: “Bố, con thật sự  thích  .”
“Bố đừng giận,   ạ?”
Sở Hàn Giang cụp mắt.
  nhanh ông  ngẩng đầu lên, ôm Sở Tiểu Điềm  lòng.
“Cô gái ngốc.” Ông xoa đầu Sở Tiểu Điềm, mỉm  : “Từ nhỏ bố   con ,  thứ gì cứ  với bố, bố mà  đều sẽ cho con hết,   cũng sẽ nghĩ đủ  cách tìm cho con. Bây giờ con trưởng thành , bố cũng   con thích gì,  gì, hiện giờ  , cuối cùng con gái bố   thứ   .”
Ông thở dài: “Người con thích, bố cũng đánh giá cao. Còn nữa… Bố mãi mãi sẽ  giận Tiểu Điềm.”