Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm thấy ông   rời  ,  ngờ  xoay  hét một câu như thế, cô dở  dở , nhưng nhiều hơn là sự cảm động.
Người bố dịu dàng nho nhã của cô, từ khi nào  trở thành  bố hung hãn, bá đạo, tràn đầy sức chiến đấu như ?
Xem  trong tám năm , ông thật sự  đổi  lớn, nhưng hiển nhiên thứ duy nhất   đổi chính là sự yêu thương bảo vệ con gái của ông.
Sở Tiểu Điềm  trong boong thuyền vẫn   định .
Đoàn Tiêu  tới, đưa cái ly trong tay tới bên miệng cô: “Uống .”
Sở Tiểu Điềm ghé tới ngửi, phát hiện vẫn là thuốc trị mất ngủ ,  ngờ  vẫn mang theo bên .
Cô một  uống sạch.
“Lên giường ngủ một lúc .”
Sở Tiểu Điềm dụi mắt: “Em  ngủ .”
Đoàn Tiêu để ly lên bàn: “Em cần  nghỉ ngơi.”
Cô còn  phản ứng , Đoàn Tiêu  ẵm cô đặt lên giường.
Mặt Sở Tiểu Điềm đỏ bừng.
Cô  Đoàn Tiêu chỉ  cô  ngủ, nhưng tư thế  thực sự quá  mật. Khoảnh khắc  đặt cô lên giường, cả cơ thể  đều áp sát lên nửa   của cô, hai  mặt đối mặt  . Nếu như đến gần thêm chút nữa, ngay cả  thở cũng quyện  .
Cô căng thẳng đến nỗi  dám cử động, trong nháy mắt, cô nhớ đến nụ hôn .
Đó là nụ hôn đầu của cô, cũng là nụ hôn đầu tiên của cô và .
Bởi vì khi đó chỉ cảm nhận  một  , những  khác đều  gạt qua một bên. Bây giờ nghĩ , đó thật sự là khung cảnh khiến cô  hổ đến bùng nổ.
Không ngờ  … hôn cô  mặt nhiều  như , trong những  đó còn  bố cô!
Sở Tiểu Điềm hô hấp rối loạn  ánh  của .
Sau đó, cô để ý thấy một hành động  nhỏ của Đoàn Tiêu, chính xác mà  là ánh mắt.
Cô bỗng nín thở.
Ánh mắt đang  cô chăm chú của   hướng xuống, dừng  ở đôi môi của cô.
Con ngươi của cô lập tức co , màu đỏ ửng  mặt lan đến tận tai.
Ánh mắt của Đoàn Tiêu dừng .
Trái cổ của  chuyển động,   định  gì đó thì đột nhiên Sở Tiểu Điềm đưa tay che mắt  , trở    ,  gáy  với .
Đoàn Tiêu ngẩn .
Cô vùi mặt  trong chăn,  lâu  truyền tới tiếng “ư ư”, giống như  phiền muộn   hổ,  thể   gì cả.
Á á á,   thế !
Tại  cô  tránh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-109.html.]
Rõ ràng  mong chờ mà!
Cho nên hiện giờ cơ thể của cô giả vờ  , nhưng thực tế    ư?
Nếu  hổ  giới hạn,  lẽ cô sắp bốc khói !
Cũng   biểu cảm hiện giờ của Đoàn Tiêu như thế nào, cô  dám .
Cho đến khi cô cảm nhận   thở của  phả bên tai .
“Ngoan ngoãn ngủ , hửm?”
Tay đang che mặt của Sở Tiểu Điềm chuyển sang nắm chặt lấy chăn, gật đầu: “Ừm.”
Cô cảm thấy Đoàn Tiêu  dậy, rời khỏi , nhưng  đó tay của  đặt lên gáy cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Anh  rời , Sở Tiểu Điềm đột nhiên hoảng loạn, ngẩng đầu  khỏi chăn: “... Anh   ?”
Đoàn Tiêu  bên giường,  lưng  với cô, khi  thấy giọng  của cô,   đầu : “Em cho rằng    ?”
Anh kéo ghế bên giường,  xuống: “Anh    hết, ở đây  em ngủ.”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Cô  thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên  nhớ đến một chuyện, một chuyện  dễ  bỏ qua.
Người đàn ông  hình như từ lúc đến nước K thì  từng  một đêm ngủ ngon giấc.
Lúc ở nhà nghỉ,  luôn canh giữ đến  muộn, nửa đêm đều  nhắm mắt.
Mà hai tối nay, cô   vẫn luôn canh giữ ngoài cửa phòng của cô, đến trời tờ mờ sáng mời trở về phòng , cũng   tổng cộng ngủ  mấy tiếng.
Tối qua  và Z  giải quyết công việc, cũng đến rạng sáng mới  về, nghỉ   bao lâu   .
  mặt   hề  thấy vẻ mệt mỏi, đáy mắt ngay cả tơ m.á.u cũng  , chỉ  râu ria  cằm  mấy ngày  cạo, trông rậm rạp hơn   nhiều.
Anh  biểu hiện gì cả,  ai    mệt,  buồn ngủ  . Cho dù   mệt thì  cường độ “ việc” cao như , cũng cần  nghỉ ngơi.
“Anh  ngủ ?”
“Anh ngủ , ai bảo vệ cho em?”
Sở Tiểu Điềm cúi đầu, im lặng suy nghĩ một lúc  : “Em quyết định .”
Đoàn Tiêu nhướng mày: “Quyết định cái gì?”
Sở Tiểu Điềm  một cách trịnh trọng: “Em quyết định tạm thời xóa bỏ  phận vệ sĩ của , để  ngủ một giấc ngon lành.”
Đoàn Tiêu: “...”
“Bắt đầu từ bây giờ đến khi kết thúc giấc ngủ,    vệ sĩ của em, cũng  cần bảo vệ cho em .”
Sở Tiểu Điềm thấy   nhúc nhích thì  dậy kéo cánh tay , để   lên giường,  đó đẩy mạnh   xuống.