Chỉ dựa  chút sức lực của cô thì  mơ mới đẩy  Đoàn Tiêu, nhưng từ đầu đến cuối cô   thuận lợi, bởi vì Đoàn Tiêu mặc cho cô đẩy  lên giường, thuận thế  xuống.
Sở Tiểu Điềm chống cằm,  bên giường,  rạng rỡ  : “Anh ngủ ,   để em bảo vệ .”
Đoàn Tiêu  cô,  lâu vẫn  chớp mắt.
Sở Tiểu Điềm    đến ngại ngùng: “Anh… Mau ngủ .”
Cô lấy tay che mắt  ,   nhắm mắt.
Đoàn Tiêu nhắm mắt .
Khoảnh khắc đó, cô  thể cảm nhận rõ lông mi  cọ nhẹ  lòng bàn tay của cô. Xúc cảm nhỏ như , nhưng  cảm giác tê dại khó .
Lòng cô mềm nhũn, đang vui mừng vì bản   thành công thì bỗng nhiên cảm nhận  cánh tay    nắm lấy.
“Á…”
Sở Tiểu Điềm  đề phòng,   kéo  trong lòng, cả   lên  .
Cô lập tức giãy giụa   dậy, nhưng một tay  ôm eo cô, tay còn  đặt lên mặt cô, trói cô trong lòng, khiến cô  thể nào cử động .
Đoàn Tiêu v**t v* tóc cô, nhỏ giọng : “Anh  mệt.”
Mặc dù Đoàn Tiêu nhốt cô trong lòng, nhưng cho dù động tác   thở của  đều vô cùng dịu dàng.
Sở Tiểu Điềm vùi đầu  lồng n.g.ự.c .
Trước khi xuất phát,  lẽ   tắm rửa,    mùi thơm sữa tắm dễ ngửi, hòa quyện với  thở tràn đầy hooc-môn nam tính đặc trưng của , hình thành một mùi khiến   mê đắm.
Cô đắm chìm trong  thở   ,   rời khỏi chút nào.
“...  em xót .”
Cô thật sự xót .
Cho dù  đàn ông  mạnh mẽ đến cỡ nào thì cô vẫn luôn đặt  ở n** m*m m** nhất trong tim .
Sau khi   câu , cô  cảm nhận  nụ hôn của  đặt nhẹ lên trán cô.
“Ngủ chung  ?”
Cô gật đầu,  trong lòng , nhắm mắt .
E rằng đây là giấc ngủ bình yên nhất trong mấy năm qua của cô.
 Đoàn Tiêu  hề nhắm mắt.
Bởi vì mất ngủ thời gian dài, suy nhược thần kinh, cho nên từ lúc nhắm mắt cho đến khi chìm  giấc ngủ, cô mất  nhiều thời gian. Trong  thời gian , cho dù bên ngoài  tiếng động nhỏ nào, cơ thể cô cũng sẽ phát  tín hiệu bất an.
Mỗi khi như , Đoàn Tiêu đều v**t v* mái tóc và má cô, ôm cô chặt hơn.
“Đừng sợ,   ở đây.”
Lông mày  chau  của Sở Tiểu Điềm cuối cùng  từ từ giãn , chìm  giấc ngủ sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-110.html.]
Sau khi ngủ cho qua thời gian  thuyền, bọn họ lên máy bay trở về nước.
Lên máy bay, Đoàn Tiêu  bảo cô dựa   , để cô ngủ.
Thế là Sở Tiểu Điềm  ngủ hết phần lớn thời gian  máy bay, khi tỉnh  thì tràn đầy sức sống,  cảm giác giấc ngủ   thiếu bao nhiêu năm nay   bù đắp .
Về  nghĩ  thì chuyến  nước K   thật sự như một giấc mơ.
Sở Tiểu Điềm mở món quà Sở Hàn Giang tặng cho , hai búp bê bên trong nắm tay , một con mặc vest, một con mặc váy công chúa.
“Thật .”
Cô gặp   bố  tám năm  gặp.
Yêu  với Đoàn Tiêu, cứu một đứa trẻ mất    đang  phần tử kh*ng b* kiểm soát.
Cô gặp   nhiều  mất    vì chiến tranh, những tòa kiến trúc  tàn phá nặng nề, những chiến sĩ vác s.ú.n.g đạn thật  tuần tra.
Và cả vườn hoa tĩnh lặng , mảnh đất   chiến tranh tàn phá hiếm  ở nước K.
Còn nữa chính là… Cô và Đoàn Tiêu ở bên  .
Lần đầu tiên ôm ,  đầu tiên hôn ,  đầu tiên tỏ tình hàm súc và nóng bỏng.
Uất kim hương và hoa cúc dại thuộc về bọn họ, tuy rằng  úa tàn, nhưng tình cảm mãi mãi sẽ  biến mất.
Thật sự ở bên  ,    mơ đấy chứ?
Cô che nửa khuôn mặt của , giả vờ trầm tư suy nghĩ, ánh mắt dè dặt liếc  sang Đoàn Tiêu.
Anh đang  sách, lông mày  nhíu ,  tập trung.
 khi cô    một lúc, bỗng nhiên  ngước mắt lên: “Sao thế?”
Sở Tiểu Điềm lập tức di chuyển ánh mắt: “Không gì hết.”
… Ở bên  thật  ?
Thật ư?
Ánh mắt cô đảo quanh,   di chuyển đến gương mặt .
Đoàn Tiêu  sạch, bỗng nhiên phun  mấy chữ: “Trên mặt   gì ?”
Đầu Sở Tiểu Điềm vang lên một tiếng “ting”,  một cách chắc chắn: “Có râu!”
“...”
Sở Tiểu Điềm ngượng ngùng sờ mũi, cô chợt để ý thấy sách mà Đoàn Tiêu  vẫn là “Linh oán” của cô.
Sở Tiểu Điềm: “!!!”
Sao  còn  cuốn sách ?
Sở Tiểu Điềm   quên mất chuyện , lúc  cô  mang mấy cuốn sách  sang cho Sở Hàn Giang , kết quả khi Sở Hàn Giang   bút danh của cô thì  lên mạng mua một trăm cuốn sách của cô. Cuối cùng cô chỉ đành để “Cuốn sách kinh dị”  cho ông, hai cuốn “Linh oán” và “Hung đồ” quả nhiên vẫn ở chỗ Đoàn Tiêu!