Sở Tiểu Điềm thừa dịp   ngẩng đầu, lặng lẽ  dậy, lao nhanh tới giành lấy cuốn sách trong tay.
Hiển nhiên Đoàn Tiêu cũng  ngờ tới cô  hành động bất ngờ như ,  sững sờ.
Sở Tiểu Điềm giấu sách   : “Cuốn sách   ,  đừng  nữa nhé?”
“Không  mà em còn  say mê như , sợ đến nỗi ngủ  ngon?”
“Em… Em là tự  khổ … Không, , ý em là em thích ,   cũng thích !”
Thực , đối với công việc của cô mà , mặc dù cảm giác sợ hãi tồn tại khắp  nơi   đôi khi khiến cô thực sự  từ bỏ, nhưng nếu   thích cũng là giả.
Nhân vật chính trong sách mạo hiểm hết   đến  khác, tất cả trải nghiệm nguy hiểm đến cực điểm đều là năng lực tự  cực hạn mà cô  thể đạt . Cô tạo   thứ, sợ hãi  thứ, nhưng cũng hưởng thụ  thứ.
Huống hồ, còn nhiều   ủng hộ và yêu thích cô như thế.
Bạn bè của cô  nhiều, mỗi ngày  bình luận ủng hộ mà   để  giống như một nhóm bạn bè  từng gặp mặt nhưng   mối liên hệ đặc biệt.
Có thể sáng tạo nên một mảnh trời thuộc về  trong một lĩnh vực, cảm giác thành tựu  cũng vô cùng hiếm thấy.
Cho nên, dù  khó khăn hơn nữa, cô cũng  từng nghĩ đến việc từ bỏ.
Cô cúi đầu,  thì thầm: “Em chỉ là thích nó,  cách gì…”
“Không   .”
Sở Tiểu Điềm đang lẩm bẩm thì  thấy Đoàn Tiêu  như , cô sững .
“Anh  gì cơ?”
“Tác giả    tệ, dù là cốt truyện  các phương diện khác.” Đoàn Tiêu : “Rất khiến   khâm phục.”
Một phút .
Đoàn Tiêu cau mày: “Em  thế? Sao mặt đỏ như .”
“Em… Em…”
Đôi mắt của Sở Tiểu Điềm sáng lấp lánh, một chữ cũng    . Cuối cùng cô nhắm mắt, khịt mũi : “Đột nhiên em   .”
Đoàn Tiêu im lặng một lúc  : “Nhớ bố em  ?”
Sở Tiểu Điềm gật đầu.
Chắc chắn là nhớ .
 câu    của Đoàn Tiêu còn khiến cô cảm động hơn lời khen của bất cứ blogger truyền thông, biên kịch hoặc   nào.
Anh  cô   tệ,  khiến   khâm phục!
Đó thực sự là đang khen cô!
“Anh… Thật sự cảm thấy cuốn sách   ?” Cô  khó tin,  kìm  mà hỏi thêm một câu.
Đoàn Tiêu nheo mắt.
“Anh cảm thấy   , đối với em  quan trọng ?”
“Đương nhiên là…  quan trọng , dù  cũng là tác giả mà em thích nhất.”
Đoàn Tiêu gật đầu.
“Nếu  như , bắt đầu từ hôm nay tác giả  cũng là tác giả mà  thích nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-111.html.]
Sở Tiểu Điềm ngẩn .
Cách tỏ tình màu mè … Là nghiêm túc đấy ?
Cô   mắt , phát hiện khi   câu  thực sự  cô  nghiêm túc.
Sở Tiểu Điềm  khịt mũi.
“Em  thế?”
“Đột nhiên em    … Hu hu…”
Sở Tiểu Điềm tự cảm động một lúc, Đoàn Tiêu vẫn luôn ở bên cạnh  cô, đôi mắt như lộ  vẻ bất lực,  choàng tay qua vai cô: “Em rơi một giọt nước mắt,  sẽ  thích tác giả của cuốn sách  nữa.”
Sở Tiểu Điềm mở to mắt.
Tay đang khoác vai cô của Đoàn Tiêu đột nhiên nhấc lên, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi của cô: “Em cảm thấy  sẽ thích   em  ?”
“Em còn lâu mới !”
Cho nên, mời  thích tiếp , đừng dừng !
Bọn họ  về đến mảnh đất của tổ quốc, máy bay bay   bao lâu  sắp sửa hạ cánh .
Đoàn Tiêu mở sách ,    đến phần kết cục.
Bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm giơ ngón tay, chọc  mu bàn tay của .
“Sao thế?”
Sở Tiểu Điềm ậm  ậm ờ, ánh mắt lấp lánh, cô   gì đó nhưng     , gò má vẫn còn phiếm hồng.
Khóe môi Đoàn Tiêu  nhếch lên: “Em  hỏi gì?”
“Sao   em  chuyện  hỏi  ?” Bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm ý thức  gì đó, cô : “Anh nhất định  học qua tâm lý học  ?”
Dựa  địa vị trong ngành của ,  tinh thông mặt  cũng  kỳ lạ.
Đoàn Tiêu  lên tiếng, chỉ mỉm   cô.
Anh nhất định  cô  hỏi gì đó.
Đó là câu hỏi mà cô ngại  dám hỏi, nhưng vô cùng  .
“Tại… Tại  …”
Màu đỏ  gương mặt cô càng ngày càng đậm, câu  tới bên miệng nhưng  cách nào  .
Vào lúc cô phiền muộn, bỗng nhiên Đoàn Tiêu áp  đến  mặt cô, hôn lên môi cô một cái.
“Sở Tiểu Điềm.”
Giọng  trầm thấp của  thì thầm gọi tên cô.
Sở Tiểu Điềm cứng đờ , ngơ ngác  .
“Em  đặc biệt, cũng  đáng yêu.”
Anh cụp mắt   đôi mắt ướt đẫm của cô và : “Còn nhớ  đầu tiên chúng  gặp  ?”
Sở Tiểu Điềm  ngớ  , chỉ  thể gật đầu trả lời câu hỏi của .
“Đó  tính là  đầu tiên.” Đoàn Tiêu nhấc cánh tay đang khoác vai cô lên, mu bàn tay nhẹ nhàng ma sát gò má ửng hồng của cô, dịu dàng mà  mật. Hơi thở của hai  quấn lấy ,  nhỏ giọng : “Bởi vì đó    đầu tiên  gặp em.”