Lần Đoàn Tiêu im lặng một lát: “Trên ngoại trừ vết thương trí mạng , những vết thương khác đối với mà là gì cả.”
“Vậy thì vẫn thương nhưng nguy hiểm lắm ?”
Nếu là , Sở Tiểu Điềm tuyệt đối thể nào hỏi với giọng điệu bình tĩnh tình trạng lo lắng dữ dội như , nhưng từ khi đến nước K trải qua nhiều chuyện, dù là việc khống chế cảm xúc phương diện khác, cô đều tiến bộ lớn, giống như một đứa trẻ trưởng thành trong một đêm, ít nhất là trong bất cứ tình huống nào cũng thể đảm bảo bản mất kiểm soát.
“Phải.” Đoàn Tiêu phủ nhận: “Anh thương nhẹ.”
“Anh đang ở ?”
“Anh kêu đón em.”
“Em đang đường .”
Đoàn Tiêu ở trong bệnh viện, lúc Sở Tiểu Điềm đến nơi, mới khám sức khỏe xong.
Sở Tiểu Điềm nhớ đến đoạn clip , cảm thấy thương nặng lắm, nhưng cũng tuyệt đối nhẹ. Nếu , dựa cơ thể cứng rắn của , vết thương nhỏ cần thiết đến bệnh viện.
“Cô Sở.”
Có chờ cô ở đại sảnh bệnh viện, trông thấy cô thì đón, là Nghiêm Nặc trong công ty của Đoàn Tiêu.
“Tổng giám đốc Đoàn bảo ở đây chờ cô, thôi, dẫn cô qua đó.”
“Anh thế nào ?”
“Cơ thể gì đáng ngại, nhưng…”
“ clip livestream đăng tải lên mạng, còn ít ảnh, mặc dù rõ nét cho lắm.” Nghiêm Nặc : “Chúng sẽ xử lý chuyện , cố gắng để tổng giám đốc Đoàn nổi tiếng.”
Vốn dĩ câu phía vẫn còn nghiêm túc, đến nửa câu cuối cùng, dây thần kinh căng thẳng của Sở Tiểu Điềm suýt thì đứt mất.
nghĩ cũng đúng, dựa phận và nghề nghiệp của Đoàn Tiêu, phần lớn thời gian vẫn giữ tính bí ẩn, thể lộ diện mặt công chúng.
“Cũng may khi đó tổng giám đốc Đoàn đội mũ, lúc đó cũng lộn xộn, ai chụp mặt .”
Những chuyện mà Nghiêm Nặc thực thứ Sở Tiểu Điềm quan tâm nhất.
Hiện giờ cô chỉ gặp mặt , tận mắt chứng kiến vết thương của nặng .
“Được , vấn đề gì nữa… đây.”
“Cảm ơn.”
Nữ bác sĩ sự lạnh nhạt của Đoàn Tiêu, vẻ mặt tiếc nuối từ trong , gặp Sở Tiểu Điềm đang định .
“Mấy tìm ai?”
“Đoàn Tiêu.”
Sở Tiểu Điềm qua bác sĩ, trong phòng.
Đoàn Tiêu đang dậy mặc áo khoác.
Sở Tiểu Điềm ngây ở đó.
Cô nhớ đến ở trong bệnh viện, cô cũng cẩn thận thấy cảnh , khi đó chắc mới băng bó vết thương xong, còn chút mùi máu.
Động tác của Đoàn Tiêu khựng , xoay đầu cô.
Sở Tiểu Điềm ở đó, bất động .
Mắt của cô ướt như , kìm nén để òa , cho nên đôi mắt hạnh to tròn ngập sương.
Đoàn Tiêu tới giang tay , cô lập tức vùi đầu lồng n.g.ự.c , ôm nhẹ hông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-115.html.]
“Anh xin , em lo lắng .”
“... Cũng … Lo lắng lắm.”
Đoàn Tiêu ôm chặt cô lòng, sờ tóc cô.
Sở Tiểu Điềm đang ở trong lòng : “ vệ sĩ như thật tròn trách nhiệm gì cả, ngờ còn dối em!”
“Ý của em là em đồng ý ?”
“Cái gì?” Sở Tiểu Điềm phản ứng .
“Nếu em đồng ý thì thể rút nữa.”
Đoàn Tiêu ôm mặt cô, lời nào chặn đôi môi hé vì ngạc nhiên của cô: “Cả đời chỉ vệ sĩ của em.”
Một nụ hôn kết thúc, ghì trán lên trán cô, giọng khàn khàn: “Hợp đồng hiệu lực.”
Giọng của khiến cô tê dại từ tai đến đáy lòng, ngay cả giọng của cô cũng run lên: “Em.. Em vẫn suy nghĩ kỹ thuê nổi , lợi hại như , miễn phí chứ?”
“Vậy thì thu phí .” Anh bóp chóp mũi của Sở Tiểu Điềm, lúc cô nhắm mắt theo bản năng, : “Anh bù tiền cho em.”
“Đùng” một tiếng, trong đầu cô như một vùng hoa tươi nở tung.
Những cánh hoa bay phấp phới, cô cảm giác cả cũng trở nên nhẹ tênh.
“Vậy em cũng điều kiện.” Cô kìm nén cảm giác hạnh phúc đột ngột , chọc lồng n.g.ự.c và : “Cho dù thương ở nơi em thấy thì cũng phép giấu em, thành thật khai báo rõ ràng cho em .”
Cô ngước mắt lên, : “... Anh nhất định bảo vệ cho , cố gắng đừng để thương. Dù thương cũng giấu em.”
“Cho dù đau lòng chết, em cũng sẽ .”
Lần cứu trong thang máy, cô đàn ông là một hùng, là hùng của nhiều .
lúc đây, chỉ là vệ sĩ của riêng cô.
Cô dễ dàng đưa lời hứa với khác, nhưng một khi hứa thì sẽ nuốt lời.
Thực Sở Tiểu Điềm để ý chút nào, vì công việc hoặc giúp đỡ khác mà sẽ gặp ít nguy hiểm, bởi vì đó là trách nhiệm của , cũng là chuyện .
Gặp kẻ yếu, cũng chút do dự mà giúp đỡ.
Cô kính phục trong lòng, đồng thời cũng sẽ bận lòng.
cô , nhất định sẽ vì cô mà bảo vệ bản .
Chỉ điều là đủ .
Đoàn Tiêu cô chăm chú và : “Anh hứa với em.”
Cả nhà bé cứu khó khăn lắm mới thấy Đoàn Tiêu trong bệnh viện, cạnh một cô gái, ôm lấy cánh tay .
“Chào , vô cùng cảm ơn cứu con trai …”
Đoàn Tiêu ôm lấy Sở Tiểu Điềm, dừng bước nào, chỉ lạnh nhạt một câu: “Các nhận nhầm .”
Bố của đứa trẻ còn đang định gì đó nhưng đứa trẻ kéo , bà đàn ông hề nhận lời cảm ơn của bọn họ, đuổi theo chắc tưởng họ bám riết lấy .
“Đứa trẻ chứ?” Sở Tiểu Điềm hỏi.
“Bị thương nhẹ và hoảng sợ.”
“Anh thì ?”