Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-09-12 06:54:43
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cũng thế.”

Sở Tiểu Điềm trợn to mắt: “Anh cũng hoảng sợ ?”

Đoàn Tiêu cúi đầu cô: “Sao, thể lúc hoảng hốt, sợ hãi ?”

“Được thì , nhưng tại ?”

Trước đây từng mỗi đều thứ sợ hãi.

cô thực sự thể tưởng tượng đàn ông mạnh mẽ như sẽ sợ gì.

Đoàn Tiêu khẽ : “Sợ em .”

Sở Tiểu Điềm ngẩn , một lúc cô mới sờ mũi: “Em thích .”

“À, sắp nổi tiếng ? Hot girl mạng livestream gả cho đó.”

Bỗng nhiên Đoàn Tiêu nheo mắt : “Em ?”

Sở Tiểu Điềm theo ánh mắt , quả nhiên thấy hot girl đang ở đại sảnh. Cô trưng diện, lúc đầu chỉ là ăn mặc thoải mái theo style hip hop, lúc đổi sang váy trắng, còn trang điểm tinh tế hơn, cô đang tìm khắp nơi.

Vào lúc , Nghiêm Nặc từ xuất hiện, mặc bộ quần áo giống hệt Đoàn Tiêu lúc , đội mũ mỏ vịt, với hai : “ dụ bọn họ .”

Sở Tiểu Điềm há hốc mồm .

Như cũng ư?

cho dù thế nào, hình và khí chất của Nghiêm Nặc và Đoàn Tiêu đều tương đối giống , nếu Đoàn Tiêu ở cách gần, chừng sẽ nhận nhầm .

Quả nhiên, Nghiêm Nặc qua đó, hot girl mạng và mấy đến hóng chuyện vây .

Hot girl mạng cầm điện thoại hét lớn: “Á… Nam thần của em! Em tìm !!!”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Quả nhiên cách , chung ai thấy mặt Đoàn Tiêu, cho dù thấy cũng vô dụng.

Bởi vì chỉ cần tìm thấy thì sẽ ai thể tìm .

“Vết thương của chứ?”

“Không , chỉ trầy xước chút thôi.”

Sở Tiểu Điềm nhớ đến lúc đỡ lấy đứa trẻ ở trong clip , cơ thể đập mạnh quầy mỹ phẩm, từ phần hông đến cánh tay chắc đều thương, cho nên lúc ôm , cô dám dùng sức. như chuyện gì xảy , trông giống như thương, hành động bất tiện gì cả.

Hai khỏi bệnh viện, bỗng nhiên Đoàn Tiêu dừng bước.

“Anh thế?”

Sắc mặt của Đoàn Tiêu bỗng trở nên khó coi.

Sở Tiểu Điềm vội vàng buông cánh tay : “Có chạm vết thương ? Đau ?”

“Không .”

Đoàn Tiêu cầm tay cô đặt lên cánh tay , để cô nắm tiếp và : “Chỉ là đột nhiên nhớ quên mất một chuyện quan trọng.”

“Chuyện gì?”

“Đồ mua cho em mất .”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Chuyện quan trọng chút nào.

hiển nhiên Đoàn Tiêu để tâm: “Anh đến trung tâm thương mại nữa.”

“Đừng! Hôm nay đừng đến nữa.” Sở Tiểu Điềm lắc nhẹ cánh tay : “Anh dưỡng thương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-116.html.]

Trước khi từ nước K xuất phát về nước, Sở Hàn Giang từng chuyện bí mật với Đoàn Tiêu hai tiếng đồng hồ.

Ngoại trừ hai , đến cả Sở Tiểu Điềm cũng bọn họ gì với .

“Trước đây kể cho nhiều chuyện về con gái như thế, thành thật , khi đó rung động ?”

“Không .”

Khi đó, đối với thì cô con gái nhỏ trong miệng Sở Hàn Giang mơ hồ, chân thực, cho dù là bóng dáng mơ hồ bố miêu tả vô cùng đáng yêu, khiến nảy sinh lòng yêu mến, cũng cách nào đồng cảm.

Cho đến khi gặp cô, quen cô, bóng dáng mơ hồ ngày càng trở nên chân thực, trở thành sự tồn tại cách nào ngó lơ.

“Trước cũng từng với , con gái chở che đến lớn. Lúc nhỏ, khi con bé mới bắt đầu nhà trẻ, gan nhỏ sợ lạ, một phút một giây cũng thể ngừng lo lắng cho con bé, cứ bên ngoài nhà trẻ . Chỉ cần thấy con bé thương hoặc bắt nạt thì kìm mà xông qua đó. Khi đấy, còn suýt trong nhà trẻ coi là kẻ b**n th**.”

“Từ nhỏ con bé gặp thất bại gì, nỗi buồn bã nhất của con bé chính là con bé ly hôn, rời xa con bé.”

cảm nhận , Tiểu Điềm chỉ cần nũng, rơi một giọt nước mắt thì trái tim sẽ mềm nhũn vô cùng.”

“Đoàn Tiêu, chắc chịu nổi cô gái nhõng nhẽo như ?”

“Tại ?”

Đoàn Tiêu : “Sự yêu thích của dành cho cô ít hơn bố như chú . Những thứ chú thể cho cô , thể cho gấp đôi.”

chỉ duy nhất một chuyện, sẽ giống chú.”

Sở Hàn Giang ngẩn , đương nhiên ông hiểu câu của ý gì.

Thứ duy nhất chính là rời khỏi cô.

Chỉ thể lặng lẽ quan tâm từ xa thứ .

“Sao gì thế?” Sở Tiểu Điềm ghé gần : “Anh đang nghĩ gì?”

Đoàn Tiêu cụp mắt, nhẹ nhàng ôm lấy cằm cô và : “Đang nhớ em.”

Sở Tiểu Điềm bỗng cảm thấy Đoàn Tiêu lạnh lùng mắt khác giống như gì về tình cảm loài , là một giả tưởng.

Rõ ràng dịu dàng đến mức khiến say đắm.

Nghiêm Nặc bước nhanh tới : “Tổng giám đốc Đoàn, giải quyết xong .”

Đoàn Tiêu gật đầu: “Vất vả .”

Sở Tiểu Điềm Nghiêm Nặc, , cô thôi.

“Sao thế?”

Sở Tiểu Điềm nhân lúc Nghiêm Nặc lấy xe, nhanh chóng nhấc tay sờ cằm của Đoàn Tiêu: “Trên mặt râu, thì , trông chẳng giống chút nào.”

xong thì như chuyện xa, xoay chạy lên xe.

Không chuyện ?

Không ngờ cô to gan sờ cằm giữa ban ngày ban mặt như !

Sở Tiểu Điềm, mày thật là xa!

Đoàn Tiêu lên xe, xuống cạnh cô thì điện thoại Sở Tiểu Điềm reo lên.

Cô cầm điện thoại, là tin nhắn của biên tập gửi tới: Phạn Âm, cho em chuyện , em tiện điện thoại ?

Cô còn trả lời, bên gọi tới.

Ngoại trừ chuyện quan trọng, thông thường biên tập sẽ gọi điện cho cô. Cô Đoàn Tiêu một cái, dịch m.ô.n.g sang bên cạnh, lén lén lút lút máy: “A lô? Có chuyện gì thế?”

Bên một câu, Sở Tiểu Điềm kìm mà trợn to mắt: “Chị thật ? Thật ?”

 

Loading...