Mỗi  đều  bí mật riêng, giống như ,  quá nhiều bí mật. Mà Sở Tiểu Điềm tất nhiên cũng  một  chuyện   để bất cứ ai .
  thể nhận thấy dễ dàng, cuộc điện thoại  đối với Sở Tiểu Điềm mà  là một chuyện  , đến mức cô cảm thấy bất ngờ.
“Hình như em sắp   nhiều tiền .” Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu khỏi lòng , đôi mắt sáng lấp lánh, hiện lên vẻ hưng phấn như đứa trẻ: “Mặc dù chắc vẫn  thuê nổi , nhưng em sẽ cố gắng!”
Đoàn Tiêu  lên tiếng, chỉ yên lặng  cô  lâu, nét  nơi đáy mắt dần tràn .
Sau đó  cúi đầu, hôn lên trán cô gái: “Em  cần cố gắng.”
“Người  cố gắng nên là .” Anh : “Em chỉ cần thoải mái hưởng thụ là .”
Trong bao nhiêu năm qua, Sở Tiểu Điềm  một  gánh vác quá nhiều.
Bản  cô là một  nhạy cảm và yếu đuối, từ nhỏ  quen  bố che chở, nhưng đột nhiên  một ngày, bố  cô ly hôn, mà gốc cây to lớn luôn bảo vệ cô  cũng rời khỏi cô.
Cô như một nụ hoa yếu ớt núp  bóng cây to ,  chịu nổi mưa gió, cũng   thấy mặt trời chói chang.
Sau khi gốc cây to là bố rời , cô chỉ đành ngơ ngác ngẩng đầu  bầu trời xa xăm vô tận, một  gánh chịu mưa gió bão bùng  báo .
Chỉ trong một đêm mà cô   trưởng thành, cẩn thận che giấu những nhát gan, yếu đuối , ép bản  trở nên mạnh mẽ và dũng cảm.
“ hy vọng   thể bảo vệ cho con bé, Đoàn Tiêu.”
Sở Hàn Giang : “Mặc dù con bé  lớn khôn, nhưng trong mắt , con bé vẫn là đứa con gái cần  chăm sóc và bảo vệ của năm đó.   nợ con bé quá nhiều, cũng chẳng bù đắp  bao nhiêu,   chỉ đành trông cậy   .”
“Phần lớn thời gian con bé đều   lời, ngoan ngoãn, nhưng  khi sẽ  phiền phức. Nếu con bé vì một  chuyện nào đó mà bám riết lấy , hy vọng   thể nhẫn nại một chút.”
“Nếu con bé sợ hãi chuyện gì,   bảo vệ con bé, canh chừng con bé, để con bé  cần  sợ hãi như thế.”
“Nếu thỉnh thoảng con bé hờn dỗi,  chỉ cần dỗ dành con bé thì nhất định sẽ dỗ . Con bé là một đứa trẻ,  từng thích gây thêm phiền phức cho  khác, cũng sẽ  tùy tiện nổi giận. Đối với con bé thì chuyện  thể  con bé  vui chắc chắn   chuyện nhỏ.”
“Cậu  cho con bé cảm giác an , đừng khiến con bé lo lắng sợ hãi,    ?”
Đoàn Tiêu hiểu những thứ , cho nên  đồng ý  chút do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-118.html.]
Vầng trán trắng trẻo mịn màng của Sở Tiểu Điềm cọ  cằm , cô  nhỏ: “Vậy em cũng sẽ cố gắng…”
Anh xuất sắc như thế,  cô  thể  yên tại chỗ ?
“À,  chuyện  em luôn  hỏi .”
“Chuyện gì?”
“Có    từng dùng Wechat ?”
Đoàn Tiêu gật đầu: “Ừ.”
Trước giờ phương thức liên lạc của   đơn giản,  từng dùng Wechat. Về nguyên nhân,  thể là suy xét đến nhiều mặt… Cũng  thể đơn thuần là  cần thiết mà thôi.
Sở Tiểu Điềm lắc tay : “Anh về tải ứng dụng đó  ,  đó để em trở thành bạn Wechat đầu tiên của .”
Cô tưởng Đoàn Tiêu sẽ suy nghĩ một lúc, dù    hề  thói quen sử dụng Wechat, nhưng bất ngờ là Đoàn Tiêu đồng ý với cô  chút do dự: “Được.”
Anh lấy điện thoại  nhấn vài cái,  đó cầm tay  của Sở Tiểu Điềm lên, đặt ngón tay cái của cô lên .
Là khóa vân tay.
Sở Tiểu Điềm  ngạc nhiên. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trong điện thoại của Đoàn Tiêu nhất định   nhiều bí mật,  ngờ   trực tiếp cài đặt khóa vân tay cho cô, cũng  nghĩa là cô     cho phép tùy ý sử dụng điện thoại của .
Sau khi  thành cài đặt khóa vân tay, cô thử một , dễ dàng mở khóa màn hình điện thoại.
Hình nền điện thoại của Đoàn Tiêu là ảnh của Karl, Karl oai phong lẫm liệt hệt như một vị thần bảo hộ.
Đoàn Tiêu đưa cô tới  lầu: “Em về nghỉ ngơi  , ngày mai  dẫn em  thăm bọn chúng.”
“Được.”
Sở Tiểu Điềm xoay  định , bỗng nhiên cô   .
Đoàn Tiêu cũng  ,  phía  cách cô  xa,  cô.