Đoàn Tiêu: “Anh ăn , tối nay nghỉ ngơi cho  .”
Sở Tiểu Điềm: “Ừ, nhưng em vẫn còn một ít việc  , xong sẽ  ngủ ngay. À, ảnh avatar là  chụp cho Karl và Tuyết Cầu hả?”
Đoàn Tiêu: “ .”
Vừa   cầm điện thoại, bảo Karl dựa đầu  đầu của Tuyết Cầu,  đó chụp cho bọn chúng một tấm ảnh, cài đặt thành avatar.
Trên Wechat của  chỉ  một  bạn là Sở Tiểu Điềm,    nào khác , cũng sẽ     thấy avatar .
Sở Tiểu Điềm: “Vậy   em  thể thường xuyên gửi tin nhắn cho  ? Anh  rảnh trả lời em cũng  , chờ  hết bận thì trả lời em là  .”
Đoàn Tiêu : “Bất cứ lúc nào.”
Nhìn thấy mấy chữ , đầu Sở Tiểu Điềm  nở hoa tung tóe.
Trước  cô  từng nghĩ đến hóa  yêu đương là một chuyện ngọt ngào như .
... Cho nên, cô và , chắc là đang yêu đương  nhỉ?
Có lẽ vì cô  từng yêu đương, đến hiện giờ cô vẫn  cảm giác  chân thực.
Đương nhiên, vẫn còn một nguyên nhân quan trọng khác chính là  đàn ông  thực sự quá đặc biệt.
Ở bên  đàn ông như , là cảm giác như thế nào?
Hiện giờ cô mới bắt đầu trải nghiệm mà thôi.
Tối hôm đó, Sở Tiểu Điềm lâu lâu  gửi vài tin nhắn cho Đoàn Tiêu,  đều trả lời từng tin một,   Sở Tiểu Điềm bắt đầu  việc. Một lúc  cô mới dồn hết tâm trí  việc  tiểu thuyết.
Mấy ngày  ,  bộ dựa  bản thảo  sẵn chống đỡ, cô mất một chút thời gian  đại cương và cốt truyện phía  một , mới bắt đầu tiến  trạng thái.
Từ bảy giờ tối đến mười một giờ rưỡi, cô mất bốn tiếng rưỡi mới coi như  xong một chương ba nghìn chữ .
Số chữ thường ngày đều  bốn nghìn, thỉnh thoảng khi cốt truyện  phần căng thẳng và kịch liệt,  chữ sẽ nhiều hơn một chút, cũng mất nhiều thời gian hơn. Trước giờ   chỉ cần vài phút   xong một chương, nhưng tác giả  mất mấy tiếng đồng hồ mới vắt hết chất xám để  thành. Nếu gặp  lúc bí văn,  đó chính là lúc đau khổ nhất. Có thể sáu bảy tiếng đồng hồ cũng  khó  thành một chương. Cho nên, lúc      truyện, cô chỉ  thể hàng ngày thức đêm, hoặc là tờ mờ sáng chồm dậy , vô cùng mệt mỏi.
Nếu đụng  lúc tăng ca, cả  đều bận rộn đến kiệt sức.
Khi sửa  chi tiết và những chữ sai,  gần đến mười hai giờ, Sở Tiểu Điềm đăng lên  giây phút cuối cùng. Cả  cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô lau mồ hôi lạnh,  mệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-122.html.]
Năm phút  khi  đăng tải, cô vẫn luôn lướt bình luận. Cốt truyện hôm nay  quan trọng, cô cần  xem phản ứng và ý kiến của  .
Cũng may,  khi đăng tải, khu bình luận đều là cảm thán.
“Chương  quả nhiên  phụ sự kỳ vọng, tối nay chắc  ngủ  ngon .”
“Không, ,  cảm thấy mỗi ngày chỉ  cốt truyện kinh dị của Phạn Âm mới ngủ ngon ! Nếu  , tối nay đừng hòng ngủ!”
“Á á á, chương  thực sự quá hấp dẫn ! Boss Phạn Âm,  yêu bạn, tiếp tục cố lên!”
“Vẫn là một chương  dám  vệ sinh một   buổi tối, hu hu hu. Trí tưởng tượng của tác giả thật khác thường.”
Cô lướt mãi lướt mãi,   thấy bình luận của Triệu Quang Quân và Thừa Nhượng.
Triệu Quang Quân: Vung bàn tay, một đống Ngư Lôi.
Thừa Nhượng: Tác giả vất vả , thưởng một quả Ngư Lôi nhé!
Hai   thật là mỗi ngày đều theo dõi truyện của cô mà! Hơn nữa,   chuyện gì còn donate cho cô,  cô ngại c.h.ế.t mất.
Dù  cũng là  quen,  tiểu thuyết của cô thì thôi , còn ủng hộ cô như .
Chỉ cần một  trong họ tặng Ngư Lôi gì đó,  còn  sẽ lập tức tặng theo.
Nếu là bình luận,  còn  cũng sẽ bình luận nhiều chữ hơn, giống như so đo với  . Có đôi khi Sở Tiểu Điềm  thấy hai  họ thì  chút thoát vai.
Cũng   nếu như hai  họ  cô là Phạn Âm sẽ  phản ứng gì?
Bây giờ nghĩ , chắc sớm muộn gì cũng sẽ  thôi.
Sở Tiểu Điềm  âm thầm mở khung trò chuyện Wechat với Đoàn Tiêu   lịch sử trò chuyện của hai .
Cảm giác thần kinh căng thẳng vì tập trung  tiểu thuyết    dần tan , lúc   thấy bình luận của   cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô  dòng tin nhắn Đoàn Tiêu gửi tới, lòng dần dần cảm thấy bình tĩnh.
Có nên  chuyện cô là Phạn Âm cho Đoàn Tiêu   nhỉ?
Dù  hai  hiện giờ  xác định mối quan hệ , cô cảm thấy chuyện   nên giấu giếm  sẽ  hơn,  chung sớm muộn gì  cũng  .
Có điều, rốt cuộc     như thế nào, đây chính là một vấn đề.