Sở Tiểu Điềm che mặt.
Cô còn tưởng Lương Ngọc  chuyện cô và Đoàn Tiêu , xem  bà vẫn  .
“Bây giờ con về nhà , chuyện  là do dì con quá vội vàng, để   dì.”
“... E là  muộn .”
“Hả?”
“Anh  tới . Mẹ, con    đây?”
Sở Tiểu Điềm lập tức  thấy    cửa liên tục  cô  chắc là  mà Lương Nghiên .
“Bình tĩnh.” Lương Ngọc điềm tĩnh : “Nếu con  trúng  , cũng nhất định đừng thể hiện  ngoài,   trúng thì dễ xử lý, trực tiếp     vệ sinh,   ngoài bắt xe .”
Sở Tiểu Điềm: “...”
 mà  , con  là   bạn trai .
Cô  kịp  gì thêm với Lương Ngọc,     tới.
Quả nhiên đúng như lời Lương Nghiên ,  đàn ông   trẻ trung, cũng   trai, mặc đồ vest thẳng thớm, đầy phong độ.
“Xin chào, là cô Sở  ?”
Sở Tiểu Điềm gật đầu.
Chuyện đến nước , cô  bình tĩnh .
Nếu là  , cô chắc chắn vô cùng căng thẳng, hơn nữa cảm giác cả    tự tin, nhưng hiện giờ  khác.
Chuyện  vốn dĩ là hiểu nhầm, nhưng dì cô   rõ sự tình  sắp xếp việc ,  cô  càng   rõ. Có điều, trong tình huống , họ chắc chắn đều  về phía cô.
Chỉ là  chột ... Cảm giác    với   mắt, và cả Đoàn Tiêu,  còn   chuyện .
Hai  còn  mở lời, điện thoại Sở Tiểu Điềm  reo lên, cô cúi đầu  thì thấy là tin nhắn Đoàn Tiêu gửi tới.
Đoàn Tiêu: Đến nơi ?
Sở Tiểu Điềm: Đã tới ,  điều...
Cô gửi meme  lớn,  đó  là meme chắp hai tay xin : Em xin  !
Lúc cô gửi tin nhắn, đối phương vẫn luôn  cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-126.html.]
Thực , sở dĩ Thẩm Nam Phong nôn nóng gặp mặt là vì  khi   chia tay với  bạn gái quen nhiều năm,  trong nhà liên tục thúc giục. Hơn nữa bạn gái cũ dạo gần đây sắp kết hôn, đúng lúc    giới thiệu  cho    thời điểm . Anh  suy nghĩ, gặp cũng ,   chừng   mắt,  thể giải thích  với cả hai bên, cũng  còn là kẻ đáng thương vì bạn gái cũ kết hôn  mặt bạn bè nữa.
Vốn dĩ   cho rằng đối phương chỉ là một cô gái bình thường  gia cảnh giàu , nhưng  ngờ  xinh  như ,    trông  diễm lệ,   nhất thời  dám nhận.
“Cô Sở,  cần gọi đồ ăn  ?”
“Vẫn nên đợi dì  tới .”
Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm còn đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, ấm ức một chút,   thẳng đây...   ngờ đối phương trực tiếp tiến  chế độ xem mắt.
“Nói thật,  định chờ tổng giám đốc Lương đến mới gặp mặt, nhưng  thấy cô, nhất thời  kìm  mà  tới chào hỏi.”
Đoàn Tiêu gửi tin nhắn tời: Sao thế?
Sở Tiểu Điềm: Em đang  một chuyện vô cùng   với .
Đoàn Tiêu: Em đang ở ? Xảy  chuyện gì ?
Sở Tiểu Điềm: Anh  thể hứa  giận em  ?
Đoàn Tiêu: Cho dù em  gì,  cũng  giận em.
Sở Tiểu Điềm cảm động,    nước mắt : Hình như em  cẩn thận  sắp xếp  xem mắt .
Đoàn Tiêu im lặng.
Sở Tiểu Điềm lo lắng thấp thỏm  điện thoại, đối diện còn đang : “Cô Sở thích ăn gì? Bít tết  ?”
“À, thực  ... Không đói lắm.”
“Vậy ? Thực   cũng  đói.” Thẩm Nam Phong khoanh tay, mỉm   cô: “Chi bằng chúng   chuyện  .”
Sở Tiểu Điềm suy nghĩ, chi bằng  chuyện cô thực    bạn trai ?
Cô  hạ quyết tâm  sự thật, cùng lắm  mắng một trận thì  thấy đối phương  chằm chằm mặt cô, nghi ngờ : “Cô hai mươi bốn tuổi thật ? Nhìn như con nít mười bảy, mười tám tuổi .”
“Đương nhiên     cô trẻ con, chỉ là...” Thẩm Nam Phong ho một tiếng và : “ cảm thấy cô đáng yêu hơn cô gái mười tám tuổi nhiều.”
Mặc dù  hơn hai mươi tuổi, nhưng  thế nào thì gương mặt cô vẫn giống thiếu nữ mười tám tuổi, cô cũng ăn diện cũng vô cùng tinh tế. Vừa  khi   mới bước   cảm thấy cô  ở đó giống như công chúa nhỏ bước  từ bộ phim điện ảnh nào đó.
Sở Tiểu Điềm: “... Cảm ơn, thực   ...”
“Nghe  thường ngày ngoại trừ   , cô    khỏi cửa? Tiền lương đủ trả tiền thuê nhà,   từng nghĩ đến việc đổi công việc ?”