Thẩm Nam Phong nhịn hồi lâu, cam tâm hỏi thêm một câu: “ nhà cô ? Họ đồng ý chứ?”
Đoàn Tiêu lạnh lùng : “Chính tay bố cô giao cô tay , còn vấn đề gì ?”
Thẩm Nam Phong: “...”
Không , thật sự nữa .
Khi Sở Tiểu Điềm bình tĩnh , Thẩm Nam Phong lên xe mất.
Lần xem mắt thứ tám của cô cuối cùng chẳng đến và chắc chắn là cuối cùng, còn chuyện xem mắt xảy cô nữa.
Sở Tiểu Điềm chung một chiếc xe với Karl và Tuyết Cầu, Đoàn Tiêu bên cạnh, Karl chen chính giữa, Tuyết Cầu trong lòng Sở Tiểu Điềm, dính chặt lên cô, hưởng thụ sự v**t v* của cô.
“Sao đến nhanh như ?”
“Đi nhờ xe.”
“Xe của ai?”
Đoàn Tiêu , Trình Nhượng phía lái xe nhịn : “Trên đường gặp xe vận chuyển của công ty.”
“Xe vận chuyển?”
“Trên chiếc xe vận chuyển một chiếc Harley giao giúp .”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Chẳng trách cô thấy một chiếc xe phân khối lớn đậu cửa kéo lên một chiếc xe vận chuyển khác.
Lẽ nào Đoàn Tiêu lái chiếc xe máy đó tới đây?
“Muốn ?”
Sở Tiểu Điềm nhớ chiếc xe máy ngầu , chần chừ giây lát gật đầu: “Muốn.”
“... em sợ.”
“Anh chở em.”
“Anh chở em, em cũng sợ.”
“Vậy ai chở thì em mới sợ?”
“... Ai chở em, em cũng sợ hết.”
Đoàn Tiêu sang.
Sở Tiểu Điềm nghi ngờ sườn mặt của , cô luôn cảm thấy một cái.
nhanh chóng đầu , mặt vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, dường như nụ chỉ là ảo giác của cô.
Sở Tiểu Điềm chớp mắt, chậm rãi hỏi : “Có em nhát gan ?”
“Anh .”
Sở Tiểu Điềm nheo mắt, vui.
Đoàn Tiêu duỗi tay chạm nhẹ má cô, : “Anh chở em, sợ.”
Nửa tiếng , bọn họ tới căn cứ, Đoàn Tiêu bảo Trình Nhượng dẫn hai con ch.ó lưu luyến rời .
Sở Tiểu Điềm cầm mũ bảo hiểm : “Đây là xe máy của ai ? Lái như khi nào ?”
“Trước là của ai quan trọng, bây giờ là của chúng .”
“Tại ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-129.html.]
“Anh kêu mua nó.”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Đoàn Tiêu đổi đồng phục lái xe máy, trông xứng với chiếc xe . Vốn dĩ cô đang mặc váy, tiện lắm, cũng may cầm một bộ quần áo đến để cô .
Sở Tiểu Điềm cúi đầu quần áo , cô phát hiện màu giống như quần áo Đoàn Tiêu.
Đồ, đồ cặp ?
Cô Đoàn Tiêu, đang cầm mũ bảo hiểm chuẩn đội lên cho cô, dường như phát hiện , khi để ý thấy ánh mắt của Sở Tiểu Điềm, mới hỏi: “Sao thế?”
Sở Tiểu Điềm di chuyển ánh mắt: “... Không gì.”
Mũ bảo hiểm là Đoàn Tiêu đội lên cho cô, mặc dù nó nhỏ hơn một nhưng với cô thì nó vẫn nặng.
khi thấy Đoàn Tiêu đội mũ bảo hiểm, trái tim cô đập loạn nhịp.
… Thích một quá ngầu là cảm giác gì?
Nói chung đến hiện giờ cô vẫn quen với cảm giác thỉnh thoảng tim đập ngừng.
Đến khi lên xe, Sở Tiểu Điềm bắt đầu căng thẳng.
Lúc nhỏ cô từng xe máy, nhưng khi đó là Sở Hàn Giang chở cô, ông lái chậm, mười mấy năm cô xe máy, huống chi là loại xe máy phân khối lớn .
Cô túm lấy áo Đoàn Tiêu, vô cùng căng thẳng.
“Ôm chặt lấy .”
Tuy rằng ai thấy mặt cô, nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn thẹn thùng. Cô trái , hai tay duỗi rụt về, cuối cùng vẫn túm lấy góc áo của Đoàn Tiêu: “Ôm, ôm như thế nào?”
Đoàn Tiêu nhẹ nhàng bẻ tay cô, để cô ôm vòng qua eo : “Ôm như .”
Thế là cả Sở Tiểu Điềm dính chặt lưng .
“Chuẩn xong ?”
“Vẫn…” Chưa…
“Uỳnh” một tiếng, xe máy lao nhanh về phía .
Sở Tiểu Điềm: “Á á á!”
Phần lớn thời gian cô đều nhịn hét lớn, chẳng hạn như ở nhà tình tiết nào đó trong đầu dọa sợ, nếu như nhịn thì chỉ mỗi tiếng la cũng thể dọa cô nữa.
cảm giác thực sự quá k*ch th*ch, đối với Sở Tiểu Điềm mà , vận động cực hạn như nhảy bungee là chuyện tuyệt đối thể nào xảy , nhưng xe máy tốc độ nhanh như thế, chắc chắn tính là hạng mục thử thách cực hạn của cô .
Đoàn Tiêu chở cô lao nhanh khắp căn cứ, Karl và Tuyết Cầu thấy bọn họ từ xa, đều đuổi theo về phía họ, nhưng đuổi tới căn cứ huấn luyện cản .
Sở Tiểu Điềm vẫy tay với bọn chúng, nhưng hề dám buông tay khỏi eo của Đoàn Tiêu.
Bỗng nhiên Đoàn Tiêu nghiêng đầu: “Sợ ?”
Tuy rằng rõ giọng của , nhưng trực giác cô đang hỏi sợ .
Cô ôm chặt eo hơn, ghé đầu lưng , lắc đầu.
Dựa lá gan của cô, thể nào sợ .
ở bên cạnh , nỗi sợ lớn như nào thì cũng chỉ thế mà thôi.
Cô dẫn , nhưng chính sự xuất phát điểm đến khiến cảm thấy mong chờ.
Đoàn Tiêu đầu , giảm tốc độ, đó một tay nắm chặt lấy bàn tay đang ôm eo của Sở Tiểu Điềm.