Sở Tiểu Điềm vẫn ở  lầu, khi  nấu xong cô mới phát hiện ba món  đều là cô thích ăn, hơn nữa... ngon  kém thức ăn Sở Hàn Giang nấu.
“Có    lén học bố em nấu ăn ?”
“Tám năm , em cảm thấy thức ăn bố em nấu ngon ?”
Sở Tiểu Điềm im lặng suy nghĩ một lúc  : “Hình như... Rất bình thường.”
Đoàn Tiêu thản nhiên : “Tay nghề của ông  trở nên tiến bộ  khi đến nước K đó.”
Sở Tiểu Điềm còn  phản ứng ,   bổ sung thêm một câu: “Hiện giờ em ăn là món sở trường của  đó.”
Sở Tiểu Điềm suy nghĩ hẳn một phút mới chợt phản ứng .
“Ý của  là, sở dĩ bố em nấu ăn ngon như thế là... là học theo ?”
“Chứ  nữa?”
Cằm của Sở Tiểu Điềm rớt xuống bàn, một lúc lâu vẫn  khép  .
Nếu như Sở Hàn Giang ở đây,  thấy cuộc  chuyện của hai , chắc ông sẽ nổi giận lật bàn mất, mà ông tức giận thì   tay đánh đứa con rể là Đoàn Tiêu .
Cũng may ông  ở đây, cho nên  hề  Đoàn Tiêu    chuyện của ông cho con gái cưng  .
Khi hai  ở nước K, Sở Hàn Giang nhắc đến chuyện của Sở Tiểu Điềm  nhiều,  nên Đoàn Tiêu đương nhiên  Sở Tiểu Điềm thích ăn gì.
“Ngon ?”
“Rất ngon.”
“Vậy em ăn nhiều chút.”
Sở Tiểu Điềm : “Ăn đồ  nấu , em sợ    ăn quen thức ăn bên ngoài nữa.”
Cô ở nhà, nếu  gọi đồ ăn bên ngoài, tự nấu cũng  đơn giản. Cô cũng  thể xào quá nhiều rau cho , bàn ăn hôm nay đối với cô mà  là một bữa cơm hiếm thấy.
Đoàn Tiêu gắp thức ăn cho cô, thản nhiên : “Em  thể cướp  , để  suốt ngày nấu cơm cho em.”
Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm đang há miệng chuẩn  ăn,   thấy câu  thì dừng .
... Những lời  nãy cô  trong phòng ngủ  tầng hai     thấy  ?
Sở Tiểu Điềm, đồ ngốc .
Rõ ràng   tai của  thính hơn  thường, một chút tiếng động thôi  cũng phát hiện ,  ngờ cô còn to gan    cướp   ở ngay trong phòng ngủ của .
“... Em  đùa thôi.”
Đoàn Tiêu dừng : “   coi là thật .”
Sở Tiểu Điềm lặng lẽ cúi đầu, vùi đầu  ăn cơm.
Cô   thấy gì hết... Cái gì cũng   thấy!
Sau khi ăn xong một chén cơm, cô  buông đũa thì Đoàn Tiêu  múc thêm cho cô một muỗng nữa: “Ăn thêm mấy miếng .”
Lượng cơm của bữa ăn  cũng gần giống bữa ăn bố cô nấu cho cô khi ở nước K.
Lúc dọn dẹp bàn ăn, điện thoại của Đoàn Tiêu reo lên.
Khi   mấy, Sở Tiểu Điềm   hình như công ty  chuyện cần    xử lý.
“Vậy chúng  về thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-133.html.]
“Buồn ngủ ?”
Sở Tiểu Điềm dụi mắt: “Vẫn ,  buồn ngủ.”
Lần  trở về, rõ ràng Sở Tiểu Điềm  cảm thấy khác biệt.
Bởi vì bảo vệ  canh gác  cửa công ty  chỉ nhiều... gấp đôi, quả thật là gấp mười  cũng  ngoa. Sở Tiểu Điềm  thấy vô  vệ sĩ và bảo vệ vẫn luôn  chằm chằm bọn họ suốt chặng đường, đến khi Đoàn Tiêu dừng xe , cô ngẩng đầu lên thì phát hiện  lầu cũng đầy những quả đầu.
“... Bọn họ đang  gì thế?”
Đoàn Tiêu lạnh lùng liếc  bốn phía, những   lầu   rụt đầu về, mấy   xung quanh  chăm chú cũng đồng loạt   , dời  khắp nơi.
“Gâu gâu gâu!”
Sở Tiểu Điềm ở xa   thấy tiếng sủa của hai con chó, là Karl và Tuyết Cầu đang chạy từ căn cứ về phía bọn họ.
Đoàn Tiêu  một động tác tay, hai con ch.ó nhanh chóng dừng , mở to mắt  bọn họ.
Đoàn Tiêu dắt tay Sở Tiểu Điềm, hai con ch.ó  theo phía .
Đi tới  cửa, Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu lên.
Phòng  việc của tổng chỉ huy.
Cô nhớ đến ngày đó ở trong phòng  việc , cô tìm Đoàn Tiêu  chuyện  thuê vệ sĩ.
Kết quả vệ sĩ tạm thời  thuê , nhưng chờ  một vệ sĩ riêng đẳng cấp.
“Phòng  việc của   phòng nghỉ, em  ngủ một lúc ,  xử lý công việc.”
“Được.”
Nhìn từ bên ngoài phòng  việc  thể  thấy phòng nghỉ, nếu   Đoàn Tiêu dẫn cô đến  cửa phòng nghỉ thì cô còn  để ý thấy chỗ  còn  một căn phòng. Hơn nữa, khi mở cửa  , diện tích bên trong còn  nhỏ,  tủ  giường đơn,  cả kệ sách nhỏ.
Karl và Tuyết Cầu cũng chui  bên trong, nhưng bọn chúng  yên tĩnh,  khi  phòng thì  còn sủa nữa. Đoàn Tiêu  động tác, bọn chúng ngoan ngoãn  bên giường.
Đoàn Tiêu mở chăn  và : “Em qua đây  .”
Sở Tiểu Điềm cởi giày,  lên giường, Đoàn Tiêu đắp chăn cho cô,  đó  lên giường.
Sở Tiểu Điềm túm chăn hỏi : “Anh    ?”
“Dỗ em ngủ    .”
“... Em  cần dỗ cũng ngủ .” Sở Tiểu Điềm  Karl và Tuyết Cầu   đất: “Vả ,  bọn chúng ở với em .”
Karl và Tuyết Cầu đều ngước đầu lên.
 hiển nhiên Đoàn Tiêu vẫn  yên tâm,  cau mày, khẽ đặt tay lên trán cô: “Giấc ngủ của em  .”
Sở Tiểu Điềm  nhỏ: “Bây giờ  hơn nhiều .”
“Ngủ .”
Thực    Sở Tiểu Điềm   sai,   cô thực sự chìm  giấc ngủ  nhanh.
Có lẽ vì chiếc giường  đầy  thở của Đoàn Tiêu,  khi ngủ,  cũng luôn ở bên giường, cho nên cô nhanh chóng chìm  giấc ngủ.
   bao lâu, cô  giật  tỉnh dậy.
Bên ngoài dường như   đang tranh cãi, mặc dù âm thanh  lớn lắm nhưng cô quá nhạy cảm, lập tức tỉnh giấc.