Hai    ngoài, Sở Tiểu Điềm  mở hé cửa.
Đoàn Tiêu  thấy cô ló đầu  từ cánh cửa, lập tức  tới: “Làm em tỉnh giấc  ?”
“Vừa  hai  họ ồn ào gì thế? Bởi vì   nhận ủy thác của họ ?”
Đoàn Tiêu kéo cửa ,  với Karl: “Đi, Karl, dạy dỗ bọn họ một trận.”
Karl lập tức lao  khỏi phòng  việc như một cơn gió, cách một hành lang nhưng Sở Tiểu Điềm   thấy tiếng sủa giận dữ của Karl,  đó hai    nó đuổi đến mức chạy khắp nơi: “Đây   Karl ? Đợi , Karl, mày điên  ? Sủa bọn tao  gì?”
“Đoàn Tiêu, mau gọi chó của   ...”
Tuyết Cầu  thấy tiếng sủa của Karl cũng xông , điên cuồng đuổi theo hai   cùng với Karl.
Triệu Huy cắn hạt dưa, ló đầu , vui mừng khi  gặp họa: “Đáng đời, hai   chắc chắn   chị dâu thức giấc .”
Sở Tiểu Điềm tò mò hỏi Đoàn Tiêu: “Cấp  mà   là ai thế?”
Sau đó cô phản ứng , đây chắc là thông tin bí mật.
Thân phận của Đoàn Tiêu  phần đặc biệt, mặc dù   cảnh sát hình sự hoặc nhân viên chính phủ, nhưng chuyện mà  , ủy thác  nhận   khả năng cũng liên quan đến một  thông tin cơ mật của quốc gia và chính phủ, chắc chắn  thể tiết lộ với  khác.
“Xin , em  nên hỏi nhiều.”
Đoàn Tiêu sững sờ: “Em  thấy ?”
“Em xin , em  cố ý  lén .”
Đoàn Tiêu nhấc tay, trong bản năng Sở Tiểu Điềm cho rằng   gõ đầu , cô vội vàng nhắm mắt .
 tay của   đặt lên đầu cô, mà dùng ngón tay búng nhẹ lên trán cô.
“Đồ ngốc.” Anh dường như   bất lực: “Anh thì  cấp  gì chứ? Anh chỉ ...”
Sở Tiểu Điềm che trán, ngốc nghếch hỏi: “Chỉ  cái gì?”
“Em.”
Chỉ  em.
Sở Tiểu Điềm cảm thấy, từ  khi  yêu đương, chỉ  EQ vốn  cao của cô  giảm mạnh, gần như trở thành kẻ ngốc.
Đoàn Tiêu từng , từ nay về  sẽ  nhận ủy thác  vệ sĩ của bất cứ ai, bởi vì kể từ nay  chỉ  vệ sĩ của một  cô.
Khi đó cô chỉ thấy câu   cảm động và rung động.
 trải qua những gì   và thấy ngày hôm nay, cô   thêm một cảm nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-135.html.]
Giống như trái tim  giờ luôn trống rỗng đột nhiên  một ngày  điểm dừng,  còn lo lắng sẽ rớt xuống,  tìm về  nữa.
Nếu  Long Phong Đặc Vệ là một cây to cành lá rậm rạp,  Đoàn Tiêu chính là bộ rễ bí mật ở nơi sâu. Anh lạnh lùng nhưng bao dung, mạnh mẽ nhưng cũng dịu dàng.
Mà Sở Tiểu Điềm cảm thấy bản  giống như một ngọn cỏ  mấy nổi bật, cô độc và yếu đuối, gió thổi cỏ lay một chút thôi cũng  thể khiến cô run rẩy, lo lắng.
 đột nhiên  một ngày, gốc cây lớn  cho phép cô dựa lên , che mưa chắn nắng cho cô, hứa với cô mãi mãi chỉ  vệ sĩ riêng cho cô.
Cô  thể nào biểu đạt cảm giác  bằng lời .
Chỉ bỗng nhiên cảm thấy bản  thật là quá may mắn.
Buổi tối vốn dĩ ăn cơm ở căn tin, nhưng Quý Xuyên và hai cảnh sát hình sự đột nhiên đến tìm Đoàn Tiêu, dường như  chuyện gì đó cần  giúp. Sở Tiểu Điềm bảo Karl dẫn đường, tự   một vòng quanh căn tin.
Cô định  xem thử, nhưng  ngờ   căn tin, tiếng ồn ào bên trong trở nên yên tĩnh.
“Đây   chị dâu ...”
“Đừng gọi như thế,  thấy mặt chị dâu đỏ lên  !”
“Cô Sở, đến ăn cơm ,  bên !”
Có  nhường vị trí chính giữa rộng rãi, lau sạch bàn ghế và nhường cho cô.
Trình Nhượng : “Em xem xem  ăn gì? Chỗ bọn  đầu bếp Tây  Trung đều .”
“Còn  đồ Tây nữa á?”
“Trong công ty  một  sĩ quan huấn luyện  nước ngoài.” Trình Nhượng chỉ cho cô, Sở Tiểu Điềm  sang, bỗng nhiên  thấy  mấy  da trắng cao to.
“Hóa  là thế.”
“À,   ở nước K  thuận lợi nhỉ? Có xảy  chuyện gì đặc biệt ? Kể   nào?”
Sở Tiểu Điềm nhặt vài chuyện kể cho Trình Nhượng ,  mãi  mãi  cô phát hiện Triệu Huy và Lâm Phi Phàm ở đối diện cũng bưng thức ăn  tới,  đó  lượt  thêm mấy , vây xung quanh bàn ăn.
Khi thấy mặt của Sở Tiểu Điềm càng ngày càng đỏ, cũng   nổi nữa, Triệu Huy và Trình Nhượng mắng bọn họ tránh ,  còn   hết, bỗng nhiên   : “Sếp đến !”
Câu   còn  tác dụng hơn mấy sĩ quan huấn luyện cùng mắng chửi,  xung quanh đều tản  sạch sẽ.
Đoàn Tiêu  tới,   mặt cô: “Ăn cơm ?”
“Vẫn , đợi  ăn chung.”
“Đến phòng  việc của  ăn?”
Sở Tiểu Điềm  đám  rục rịch xung quanh, cảm thấy vẫn đừng nên  hài lòng sự tò mò của bọn họ, dù  cô vẫn còn  đạt  trình độ tùy ý thể hiện tình yêu  mặt đám đông: “Được.”