Căn tin là kiểu tự chọn, Đoàn Tiêu  dậy, nắm lấy tay cô, hỏi cô  ăn gì.
“Món  lấy ?”
“Một chút.”
“Món  thì ?”
“Không  ăn thịt.”
“Ít nhiều cũng ăn một chút .”
“Vậy thì một chút”
Triệu Huy  cách đó  xa  chằm chằm hai ,   xoa tay: “Sao  thấy Sếp yêu đương , cả  trông khác thế.”
“Vậy thì  sai .” Trình Nhượng   điện thoại  : “Sếp vẫn là Sếp, chẳng qua là đối xử khác với Tiểu Điềm mà thôi.”
Triệu Huy : “  tin,  thử xem.”
Trình Nhượng phì : “Cẩn thận, đừng mất cánh tay, cẳng chân gì đó,  ai lắp lên cho  .”
“Yên tâm ,  vẫn  tự tin về địa vị của  trong lòng Sếp lắm.”
Trình Nhượng vỗ vai  : “Cố lên,  ủng hộ .”
Thế là Triệu Huy to gan  qua.
Vừa  Lâm Phi Phàm  ,  thấy biểu cảm nóng lòng  thử của Triệu Huy,   cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Triệu Quang Quân   đó?”
Từ khi   ID của Triệu Huy theo đuổi Phạn Âm  trang mạng nào đó, Triệu Quang Quân  trở thành biệt hiệu của  .
“Vậy mà cũng     ?” Trình Nhượng : “Ăn no rửng mỡ,  tìm ngược đãi .”
Hai phút , khi Sở Tiểu Điềm đang do dự  nên lấy bánh ngọt tráng miệng  , đột nhiên một giọng  Tứ Xuyên u ám chen  giữa hai : “Sếp, em cũng  ăn bánh ngọt tráng miệng.”
Sở Tiểu Điềm giật nảy ,  đầu , là Triệu Huy bưng một mâm cơm    bọn họ,   đang mở to mắt  Đoàn Tiêu.
Sở Tiểu Điềm: “...”
Vệ sĩ đặc chủng cao to vạm vỡ  tới  nũng đòi ăn bánh ngọt, nếu như đăng cảnh  lên mạng nhất định sẽ nổi tiếng.
Đoàn Tiêu liếc  Triệu Huy.
Trong nháy mắt, gió lạnh thổi tới.
Triệu Huy  trải nghiệm  sự ấm áp của Sếp, mà  cái lạnh trong đáy mắt  đ.â.m  tim, lập tức  rớt xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-136.html.]
 vì mặt mũi,   chỉ đành liều mạng : “Em thấy sữa chua   ngon, Sếp,  lấy giúp em một hũ nhé?”
Đoàn Tiêu mở một hũ sữa chua , khom  đổ  trong bát mà Karl đang ngậm trong miệng.
Bởi vì  ít sĩ quan huấn luyện ở chỗ  đều  chó bảo vệ  tự huấn luyện hoặc chăm sóc chó  xuất ngũ, đối với bọn họ mà , những con ch.ó   là bạn  là  đồng hành, cho nên căn tin  một nơi để chó ăn uống. Karl vẫn luôn ngậm cái bát  theo  hai ,  khi  đổ sữa chua , nó hài lòng mãn nguyện    đến nơi ăn uống, cùng Tuyết Cầu ăn sữa chua.
“Đi hỏi Karl lấy .” Đoàn Tiêu thản nhiên : “Cơm của   thuộc quyền quản lý của .”
Triệu Huy: “... Cho nên, ý của Sếp là   cơm của em do Karl quản lý ?”
“Xem tâm trạng của nó.”
Triệu Huy bỗng chốc nước mắt giàn giụa.
“Cái  cho .” Sở Tiểu Điềm thấy   thực sự đáng thương nên  để yakult trong tay  mâm thức ăn của  .
Triệu Huy rưng rưng nước mắt : “Cô Sở, từ nay về   chính là  hâm mộ của cô, ngoại trừ Phạn Âm ,   sùng bái nhất là cô!”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Cô thấy Đoàn Tiêu   sang chỗ khác,   thấy bọn họ  gì, cho nên cô dè dặt hỏi Triệu Huy: “... Vậy là hiện giờ  đang theo dõi tiểu thuyết của Phạn Âm ?”
“Mỗi ngày đều theo dõi đó, cô cũng thích   ?”
“Cũng... Tạm .” Sở Tiểu Điềm sờ mũi: “Nếu như...   nếu như nhé, nếu  một ngày  phát hiện Phạn Âm  giống như  tưởng tượng,   thất vọng ?”
Triệu Huy mù mờ : “Nói thật lòng, hiện giờ  cũng  thể nào tưởng tượng  dáng vẻ của  , nhưng   chắc là một  đàn ông ru rú trong nhà, cỡ 100kg.”
Sở Tiểu Điềm im lặng một lúc.
“Vậy nếu như,   là nếu như.” Sở Tiểu Điềm chậm rãi : “Nếu  một ngày  bỗng nhiên phát hiện thực  đó là một cô gái ru rú trong nhà, nặng  tới 50kg,  sẽ như thế nào?”
Triệu Huy tưởng tượng, trong nháy mắt  thành chuyển đổi một  đàn ông mập mạp nặng 100kg đến một cô gái  tới 50kg luôn ru rú trong nhà.
Sau đó,   im lặng tượng tượng khuôn mặt của “em gái” Phạn Âm,  nghiêm túc : “Chắc  sẽ tỏ tình với cô .”
Sở Tiểu Điềm: “...”
“Vậy nếu cô    bạn trai thì ?”
Triệu Huy càng mù mờ hơn.
“Chị, chị dâu, cô đừng  chuyện càng ngày càng đáng sợ như   ?” Vừa   tỏ tình gì đó,   chỉ đùa mà thôi, nhưng   thấy Sở Tiểu Điềm hỏi  nghiêm túc, Triệu Huy  kìm  rùng , yếu ớt : “Chẳng  Phạn Âm vẫn luôn là đàn ông ? Con gái  thể   thứ đáng sợ như thế ư?”
Đoàn Tiêu  chuẩn  xong bữa tối,   thấy sắc mặt trắng bệch  ngã của Triệu Huy,   tới hỏi: “Hai   gì ?”