Cả  cô bắt đầu lạnh lẽo, nhưng đầu óc càng tỉnh táo, mỗi một nhánh, chi tiết ẩn giấu trong cốt truyện đều vô cùng rõ ràng,  trật tự.
Mười hai giờ đêm, cô đăng chương  sửa xong lên mạng,  đó bắt đầu  bản thảo lưu trữ.
Việc  chương nào đăng chương đó khiến cô thêm áp lực, cho nên  lúc   việc gì khác, cô vẫn  lưu trữ nhiều bản thảo hơn.
Cacao nóng để  bàn gần như  thấy đáy, lúc Sở Tiểu Điềm đang  căng thẳng thì bỗng nhiên  thấy giọng  kỳ quái.
Lúc  cô  đeo tai ,   thấy giọng  kỳ quái thì dựng tóc gáy,  dậy  thì phát hiện là Karl  tới bên ban công uống nước trong bát của , cô lập tức thở phào.
Lúc  Úy Lam gửi tin nhắn tới: Bạn nhỏ, chuyện  tạo tài khoản Weibo  quyết định ?
Sở Tiểu Điềm: Quyết định thì quyết định , bạn nhỏ là ?
Úy Lam: Ý   là một bạn nhỏ đáng yêu.
Sở Tiểu Điềm: Không cho phép  gọi tớ như thế.
Úy Lam: Tại ?
Sở Tiểu Điềm: Bởi vì bạn trai tớ từng gọi tớ như  [Xấu hổ.jpg].
Úy Lam: Mẹ kiếp, một nắm cơm chó bất ngờ ập tới [Ngượng ngùng].
Sở Tiểu Điềm: Không giấu gì ,  ngờ   tớ  dọa ... Tớ cho rằng gan tớ  lớn hơn  chứ.
Úy Lam  Karl,   còn từng xem ảnh của nó.
Úy Lam: Đó là ảo giác của , chỉ khi  ở bên cạnh   thì mới   yên tâm thôi nhỉ.
Sở Tiểu Điềm suy nghĩ kỹ, phát hiện Úy Lam   sai chút nào.
Mặc dù trong nhà  Tuyết Cầu và Karl bầu bạn với cô, nhưng lúc cô sợ hãi vẫn sẽ cảm thấy lạnh lẽo cả .
Nếu lúc  Đoàn Tiêu ở đây,  thể ôm cô một cái...
Cô chắc chắn sẽ  sợ gì nữa!
Cô đang nghĩ, bỗng nhiên điện thoại vang lên, là Đoàn Tiêu gửi tin nhắn tới: Ngủ ?
Thật là tâm linh tương thông!
Sở Tiểu Điềm trả lời : Vẫn .
Cô  mới trả lời, Đoàn Tiêu  gọi tới.
“Sao còn  ngủ?”
“Vừa nãy em đang bận...” Sở Tiểu Điềm vẫn   xong  che miệng.
Suýt  hớ !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-149.html.]
“Bận cái gì?” Đoàn Tiêu bình tĩnh hỏi.
“Không bận gì cả, chỉ... Đọc sách,  ít thứ, học tập gì đó thôi.”
“Sách em đưa ,   sắp  xong .”
“Hả? Nhanh  á?” Sở Tiểu Điềm  ngạc nhiên, dù  cuốn “Hung đồ” là series truyện dài,   thì bắt buộc    ngừng nghỉ mới  thể  nhanh như .
“Trước   một phần ,  đường  vẫn luôn .”
Sở Tiểu Điềm túm áo ngủ,   khó mở lời hỏi: “Vậy... Anh cảm thấy  ?”
Đoàn Tiêu thản nhiên : “Nếu  ,  sẽ   ngừng nghỉ ?”
Đột nhiên  khen ngợi, Sở Tiểu Điềm bỗng chốc vui mừng hớn hở: “Thật ? Hay thật hả?”
“Ừ,  thật.” Anh chậm rãi : “Cho nên hiện giờ   tò mò một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Anh  tò mò, rốt cuộc là nhân vật lợi hại nào mới  thể   tiểu thuyết như .”
Sở Tiểu Điềm che mặt: “Cô ... Chắc  tính là lợi hại  nhỉ.”
“Anh cảm thấy  lớn hại.”
Mặc dù  chỉ đang khen “Phạn Âm” mà thôi, nhưng Sở Tiểu Điềm cảm thấy cả  nóng bừng lên, cô vội vàng chuyển chủ đề: “À, ...  ! Em  chuyện  hỏi  nè.”
“Em  .”
“Chính là, em  từ chức lâu lắm , vẫn   việc ,   cảm thấy như   kỳ lạ,    ?”
“Anh nuôi em.”
“... Em   ý đó!”
Đoàn Tiêu khẽ  và : “Em   việc thì  việc,   thì ở trong nhà cũng . Anh   bất cứ yêu cầu gì với cô gái của , cho nên em   gì cũng .”
“Không , em  thể  một    ước mơ, em vẫn   việc đàng hoàng.” Sở Tiểu Điềm  nghiêm túc: “ mà,   thể chấp nhận một cô gái suốt ngày ru rú trong nhà  việc ?”
“Anh  thể chấp nhận, nhưng với một tiền đề.”
Sở Tiểu Điềm thấp thỏm trong lòng: “Tiền đề gì?”
“Người  chỉ  thể là em.” Đoàn Tiêu bình tĩnh .
Anh Đoàn của ...
Anh  thể đừng  lời tình cảm  .
Trái tim nhỏ đập rộn ràng  của em giống như  say đến ngất ngây, sắp    là một con nai .