Anh  đột nhiên nhớ  một chuyện.
Vừa  khi   và Đoàn Tiêu  chuyện về Phạn Âm, Đoàn Tiêu  một câu  kỳ lạ.
“ cũng chỉ  hứng thú với  .”
Khi đó   tưởng rằng Đoàn Tiêu   chỉ  hứng thú với tác giả Phạn Âm , nhưng hiện giờ nghĩ , từ ban đầu    hiểu sai .
Đoàn Tiêu    hứng thú với “Phạn Âm”, mà  hứng thú với con  Phạn Âm.
Vậy thì vấn đề đến , rốt cuộc Phạn Âm là ai?
Trên đời  còn  nào  thể khiến Đoàn Tiêu lộ  vẻ mặt đó?
Anh  càng nghĩ càng thấy  đúng, càng nghĩ càng khiếp sợ.
Sau đó,   lấy điện thoại mở “Cuốn sách kinh dị 2” mà Phạn Âm đang đăng tải, lướt xem một chút.
Mỗi ngày Phạn Âm đều cập nhật chương mới  mười hai giờ đêm, đây là chuyện tất cả   đều .
Hơn nữa, gần như   đều cảm thấy Phạn Âm nhất định là một Boss ngay cả phim kinh dị cấp trù ẻo cũng xem đến tê dại, bản   là một đại thần khiêm tốn.
Trên thực tế,  ai   đó là nam  nữ.
Nếu Phạn Âm...
Không  nam mà là nữ thì ?
Vậy  thể giải thích  thứ  .
Người duy nhất khiến Đoàn Tiêu  hứng thú, còn khiến  lộ  vẻ mặt .
Trên đời , ngoài Sở Tiểu Điềm  thì còn ai nữa?
Nghĩ tới điều , Trình Nhượng bỗng chốc bừng tỉnh.
 đồng thời  chìm  nghi ngờ và thắc mắc sâu thẳm. Dựa  hiểu  của   đối với Sở Tiểu Điềm, cô  giống cô gái sẽ   tác phẩm như  chút nào. Nếu  cô  tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn,  thì   tin.
Không ,    chịu  nữa !
Trình Nhượng cầm điện thoại gọi cho Triệu Huy.
Triệu Huy  mới  máy  mắng một câu, hai giờ hơn , lúc     mới ngủ  lâu.
Trình Nhượng : “  mới nghĩ đến một chuyện  khủng khiếp.”
“Chuyện khủng khiếp gì? Có đáng sợ như chương mới hôm nay của ‘Cuốn sách kinh dị’ ?”
“... Có lẽ... Còn đáng sợ hơn chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-152.html.]
“Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Trình Nhương bối rối một lúc và : “Tạm thời   chuyện ,   ‘Hung đồ’ sắp chuyển thể thành phim ?”
“Chẳng  thông tin vẫn  chắc chắn ? Đợi chắc chắn , ông đây nhất định  ăn mừng một phen.”
“Cậu  từng nghĩ Phạn Âm  thể là một em gái ?”
Triệu Huy cạn lời,   : “... Đừng dọa  nữa   hả, sĩ quan Trình. Lúc chị dâu hỏi  vấn đề ,   giật  .”
Trình Nhượng ngẩn : “Tiểu Điềm cũng hỏi  ?”
“Hỏi , mà ,  mấy  đều cảm thấy Phạn Âm là con gái, còn là em gái nữa thế?” Triệu Huy ngáp, xoay   giường, hiển nhiên  thiếu kiên nhẫn: “Chi bằng chúng  đặt cược , nếu  thắng,  nấu bữa ăn thịnh soạn trong một tháng cho . Nếu  thua,  giặt vớ cho  một tháng, thế nào?”
Triệu Huy   tài cán gì, nhưng nấu ăn thì ngon tuyệt vời, đặc biệt là món ăn Tứ Xuyên. Nhà    mở quán ăn Tứ Xuyên, hơn nữa còn là tay nghề  tổ tiên truyền , nếu ai ăn đồ   nấu thì    đến quán ăn Tứ Xuyên cũng cảm thấy chẳng   .
Trình Nhượng cắn răng: “Được, ông đây cược với !”
Lúc    gần như chắc chắn , Sở Tiểu Điềm chính là Phạn Âm.
Triệu Huy: “... Con  nó,  dám cược thật !”
Ngày hôm  xuất phát, Trình Nhượng do dự hỏi Đoàn Tiêu: “Sếp, em  thể hỏi...”
“    hỏi gì.” Đoàn Tiêu cắt ngang lời   và : “Suy nghĩ của   sai.”
Trình Nhượng ngớ .
“Chuyện  đừng  cho bất kỳ ai .” Đoàn Tiêu   gương chỉnh  cà vạt,  xoay   cửa,  vứt  một câu : “Tạm thời thì chị dâu    để  khác .”
“... Em hiểu .”
Nếu như  hôm qua chỉ nghi ngờ,  thì lúc  trong lòng Trình Nhượng  nổi lên cơn sóng dữ dội .
Mẹ kiếp,  kiếp.
Chuyện  quả thật còn khó tin hơn việc Triệu Huy cam tâm tình nguyện nấu ăn, giặt vớ cho   trong tình huống  đánh cược với  .
Phạn Âm, Sở Tiểu Điềm.
Hai   vốn là hai  phận   khả năng là một  nhất,  ngờ thật sự là một !
Nghĩ đến gương mặt mịn màng đáng yêu và đôi mắt hạnh long lanh của Sở Tiểu Điềm.
Sau đó là bóng dáng bí ẩn khó lường của Phạn Âm ẩn  trong bóng tối.
Hai bóng dáng dần xếp chồng lên ...
Sao bỗng nhiên   cảm thấy Phạn Âm bắt đầu trở nên  chút đáng yêu ?