Nếu hai  ở bên , chắc cô sẽ lộ  biểu cảm vô thêm hạnh phúc nhỉ.
Mấy năm nay, thực  Lương Ngọc vẫn  áy náy với Sở Tiểu Điềm. Sau khi bà  gia đình riêng, Sở Tiểu Điềm  lấy lý do công việc mà dọn  ngoài,   ở trong nhà nữa. Tuy rằng bà   cô dọn về, nhưng cũng  cô  .
Mặc dù thường ngày bà cũng thử cố gắng bù đắp cho cô, quan tâm cô, nhưng dù  Sở Tiểu Điềm cũng  là  trưởng thành,    như bà  thể yêu cầu cô  gì cả.
“Xem   bạn trai  thật sự yêu thương con bé.” Lương Ngọc cảm thán: “Trạng thái của con bé  hơn   nhiều.”
“ .” Lương Nghiên gật đầu: “Trước  đáng yêu thì đáng yêu, nhưng luôn co  ,  giao tiếp với bên ngoài, chẳng giống cô gái ở tuổi con bé chút nào. Bây giờ thì  , cuối cùng  khôi phục  dáng vẻ con gái,  thể  nũng, cũng  thể tùy hứng. Hy vọng   họ Đoàn  thật sự  thể đối xử  với con bé.”
Lương Ngọc : “Để   từ từ xem .”
Thực  Sở Hàn Giang cũng gửi một email cho bà,  về chuyện của Đoàn Tiêu.
Sau khi bà  email thì  rõ Sở Hàn Giang hài lòng về  con rể Đoàn Tiêu .
Sở Tiểu Điềm cầm điện thoại, lén la lén lút   và dì của .
Rõ ràng   sự thật , nhưng cô bỗng  cảm giác  đang yêu sớm .
“Em cũng nhớ .”
Nói xong câu , Sở Tiểu Điềm vùi mặt  lòng bàn tay.
Cho đến khi tắt điện thoại,   chỗ, mặt cô vẫn còn đỏ bừng, đặc biệt là khi   ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa của Lương Nghiên.
Đi dạo trung tâm thương mại mấy tiếng đồng hồ, khi trở về tài xế  xách tận mười mấy cái túi, đều là quần áo, trang sức và đồ trang điểm của Sở Tiểu Điềm.
Lương Ngọc và Lương Nghiên  ở  lâu, đặc biệt là Lương Ngọc, bà còn  về nhà.
Sở Tiểu Điềm  mới tiễn hai  , điện thoại  vang lên, là Đoàn Tiêu gọi tới.
“Anh về tới  ?”
“Một tiếng   tới .”
“Vậy giờ  đang ở nhà ?”
“Anh đang  lầu nhà em.”
Sở Tiểu Điềm giật : “Anh đến nhà em khi nào ?”
Cô cầm điện thoại  tới  cửa sổ  xuống bên , nhưng   thấy xe của , chắc đậu trong hầm để xe .
Có lẽ Đoàn Tiêu đang   xe, trong điện thoại  yên tĩnh, thậm chí  thể  rõ giọng  của   khàn: “Từ lúc     khỏi trung tâm thương mại,  vẫn luôn  theo .”
“Vậy  ...”
Sở Tiểu Điềm  định hỏi     với cô, nhưng   xong cô  phản ứng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-155.html.]
Nếu như   thật,  Đoàn Tiêu  gặp mặt  và dì cô ...
Rất hiển nhiên, Đoàn Tiêu cũng  chuẩn  sẵn sàng.
“Em  chung với hai phụ , cho nên    em .”
“Anh đợi chút, em xuống ngay.”
Cô cầm chìa khóa   ngoài, vốn định dẫn Karl  xuống, nhưng xuống  còn  buộc dây xích  cho nó, mà cô    chậm trễ thời gian  cửa một phút nào.
Kết quả   thang máy cô mới phát hiện cô vội vàng quá nên quên  dép mất , cũng  mang theo áo khoác, chẳng trách lúc  mới bước  khỏi nhà, cô đột nhiên thấy lạnh.
Trong thang máy   cũng  một   xuống lầu, trùng hợp còn là  đàn ông trẻ mà cô gặp  trong  đầu tiên Đoàn Tiêu đưa cô về nhà.
Vốn dĩ   đang cúi đầu  điện thoại, chỉ tùy tiện  Sở Tiểu Điềm một cái, kết quả mắt trố .
Sở Tiểu Điềm  mặc quần áo mới mua ngày hôm nay mà mặc quần áo hôm nay  cô mang đến cho cô, một chiếc váy len bó sát tôn lên đường cong cơ thể, gương mặt cũng  trang điểm nhạt ở quầy mỹ phẩm. Lúc đầu  đàn ông   nhận , nhưng  kỹ mới nhớ  lúc   từng gặp.
Cô vẫn là dáng vẻ thiếu nữ đó, nhưng cách ăn diện ngày hôm nay  toát  vẻ duyên dáng của một phụ nữ, trông đặc biệt xinh .
“Ái chà,  ,  gặp  . Hôm nay   chung với bạn trai ?”
Sở Tiểu Điềm  quan tâm đến  .
“Bên ngoài lạnh như ,   mặc nhiều chút?”
Sở Tiểu Điềm vẫn  quan tâm  .
“Lẽ nào chia tay bạn trai ?” Giọng điệu của    trở nên đùa cợt.
Cuối cùng Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của cô u ám, nhưng  sang phía bên cạnh  , trong ánh mắt còn trông  khó hiểu.
Người đàn ông bỗng  sang bên cạnh: “Cô đang  gì thế?”
“... Không   đang  chuyện với   bên cạnh  ?”
Ánh mắt của “thiếu nữ” trong mắt  đàn ông lộ  vẻ thắc mắc chân thành, đồng thời cô còn nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc  “Người ” bên cạnh  .
Người đàn ông  ngẩn ,    sang, bên cạnh vẫn  một bóng , trong thang máy chỉ    và cô mà thôi.
Nụ  của    cứng : “Em gái, em  gì thế, chỗ  chỉ  hai chúng  mà.”
Sở Tiểu Điềm cau : “Vậy ý  là   bên cạnh     , thật mất lịch sự. Anh   thấy chị gái xinh  tức giận  , mặt chị  xanh lè luôn kìa.”
Cô khoanh tay rùng : “Đột nhiên cảm thấy lạnh ghê.”