Cô rùng  như ,   như  lây nhiễm, bỗng nhiên cũng cảm thấy lạnh lẽo, đặc biệt là cánh tay còn nổi cả da gà.
Cũng may  tới tầng một, thang máy  mở , Sở Tiểu Điềm  : “Mời hai   .”
Hai ...
Hai ?
Anh  chỉ  một , lấy   hai ?
Sở Tiểu Điềm bước  thang máy như   chuyện gì xảy , cô   ngoài. Bảo vệ hôm nay là Trịnh Kiệt,    thấy Sở Tiểu Điềm thì mỉm  chào hỏi với cô, Sở Tiểu Điềm cũng  với  .
Sở Tiểu Điềm đang   cánh cửa xoay, bỗng nhiên  phía  chạy nhanh tới, cũng bước  cửa xoay: “Cô đợi , cô đùa    ...”
Sở Tiểu Điềm  bước chân ,    duỗi tay qua.
Vào khoảnh khắc đó, bỗng nhiên một cánh tay mạnh mẽ giữ  cánh tay sắp sửa túm lấy tay của Sở Tiểu Điềm,   còn  kịp phản ứng, giây tiếp theo  cảm thấy trời đất  cuồng, cả thế giới như đảo ngược.
Đó là vì    một sức mạnh to lớn nhấc bổng lên trong nháy mắt, xoay một vòng trong  trung,  đó ngã nặng xuống đất.
Bởi vì  thứ chỉ xảy   tới hai giây,  bên cạnh  hề  rõ  xuất hiện như thế nào, bắt lấy và ném   ngã xuống đất  , họ chỉ  thể  thấy  một bóng hình bay lên  trung  rơi xuống đất.
Khi  thấy âm thanh nặng nề rơi xuống, Sở Tiểu Điềm mới che miệng, giật  kêu lên.
“Trịnh Kiệt!”
Đoàn Tiêu hét một tiếng, Trịnh Kiệt ở bên trong cửa lập tức chạy tới, đè  thanh niên co rúc  đất đang định  dậy  xuống  mặt đất.
Người   đau đớn đến run rẩy cả : “Các ... Các   gì! Điên  ?”
“Đi kiểm tra camera.” Đoàn Tiêu   cao   , lạnh lùng : “Người   ý đồ xâm phạm chủ căn hộ của . Anh  quyền bắt   , lúc cần thiết  thể giao cho cảnh sát.”
Trịnh Kiệt: “ hiểu .”
Người    dọa sợ mất mật,   chẳng qua mới hai mươi tuổi, thường ngày nhát gan, chỉ khi ở  mặt con gái mới  gan trêu chọc một chút.
“  ... Là hiểu nhầm!  là hàng xóm của cô , hơn nữa rõ ràng là   cô  đùa bỡn , cô   bên cạnh   ma...”
Sở Tiểu Điềm đỡ trán: “Bạn nhỏ ,  mấy tuổi , chuyện như  cũng tin ?”
“Hàng xóm” đau đến nghiến răng nghiến lợi: “...”
Đoàn Tiêu   tay nhẹ , nếu  đánh thật, e rằng    mất nửa cái mạng,  gì còn sức cãi cọ nữa. Có điều,     thương bên trong, nhưng vết thương ngoài cũng  nhẹ, trong  thời gian ngắn chắc chắn sẽ di chuyển bất tiện.
Trịnh Kiệt lắc đầu, nửa đỡ nửa kéo   .
“Lần  coi như  xui xẻo, nhưng  cũng tính là may mắn . Nếu     tay nhẹ,    gọi 120 cho . Lần ,   thấy cô gái , nhất định  nhớ né , mạng sống chỉ  một  thôi, nhóc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-156.html.]
Anh   xong, tên nhóc  vẫn  phản ứng , giọng  lạnh lẽo của Đoàn Tiêu  truyền tới.
“Yên tâm ,   sẽ  còn   .”
Trịnh Kiệt cảm thấy   đang dìu  chân mềm nhũn, bước  loạng choạng, nếu      đỡ, suýt nữa  té .
Rất hiển nhiên,     giọng điệu khiến   run sợ của Đoàn Tiêu dọa.
“ sai .”
Đoàn Tiêu còn  lên tiếng, Sở Tiểu Điềm  cúi đầu , hai tay cô khoanh  ngực, ngoan ngoãn nhận : “Em  nên  chuyện với  lạ.”
“Còn gì nữa?”
“Cái gì cơ?”
Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, nhưng cảm nhận bóng đen đang bao vây lấy , cô nhắm mắt  theo bản năng.
Giây tiếp theo, cơ thể lạnh lẽo của cô bỗng chốc cảm thấy ấm áp.
Là Đoàn Tiêu cởi áo khoác của , choàng lên  cô.
“Xem  còn  thêm một điều nữa.” Anh nhẹ nhàng giúp cô chỉnh  tóc, khẽ : “Sau  cho dù gặp chuyện gì cũng   phép  mặc áo khoác,   dép  chạy  ngoài. Nếu vì ... Anh sẽ áy náy.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Em nhớ , đảm bảo    .”
Mặc dù  từng  lời đảm bảo của cô  thể khiến  yên tâm, nhưng lúc  cần thiết  đảm bảo một chút.
Ra khỏi thang máy, bỗng nhiên Đoàn Tiêu khom  ẵm cô lên.
“Á...” Sở Tiểu Điềm vội vàng choàng qua vai .
Đi tới  cửa, Sở Tiểu Điềm mở cửa ,  đó   ôm  trong với khuôn mặt đỏ bừng.
Vào đến nhà, Karl và Tuyết Cầu   canh  cửa từ lâu.
Karl  quen với chuyện thường xuyên  gặp  chủ nhân, nhưng lúc gặp Đoàn Tiêu nó vẫn biểu hiện rõ niềm vui,  quanh  vài vòng.
“Anh... Bỏ em xuống .”
Đoàn Tiêu nheo mắt : “Karl, xoay ,  xuống.”
Karl  ,  xuống.
Tuyết Cầu  Karl thu hút sự chú ý, nó tiến tới quậy phá Karl, cho nên hai con ch.ó   thấy Đoàn Tiêu ôm chặt Sở Tiểu Điềm  lòng, hôn lên môi cô.