Sở Tiểu Điềm rúc  lòng , ngoại trừ vai, cánh tay và lồng n.g.ự.c của , cô  còn điểm chống đỡ nào khác, vì thế cơ thể cô vô cùng nhạy cảm.
Đặc biệt là khi  thở của  thêm nặng nề nhưng cũng nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi cô, cánh tay ôm vai  của cô  run lên.
Cô cảm nhận  bản    nhẹ nhàng đặt lên sofa, cơ thể  cũng phủ xuống, cô còn cảm nhận  những nụ hôn rải rác từ trán đến chóp mũi của cô.
Cho đến khi  hôn nhẹ lên vành tai cô, cô  thấy giọng   khàn của : “Có nhớ  , hả?”
Cô  hổ   nên lời, chỉ  thể gật đầu.
  dường như  hề hài lòng,  cắn nhẹ lên d** tai cô, khàn giọng : “Nói  , em  nhớ .”
“Em... Em  nhớ , thật sự  nhớ .”
Lúc  cả  cô  vô cùng nhạy cảm, tai   chạm nhẹ  khiến cô như một bông hoa  hổ, ngay cả giọng  cũng run rẩy.
“Anh cũng  nhớ em.”
Nói xong câu , nụ hôn của   đặt lên môi cô.
Cái bóng của hai  chồng lên   lâu thì Sở Tiểu Điềm mới thở hổn hển dựa  lòng , đôi môi  hôn trông  sưng.
“Lúc   vẫn luôn  theo tụi em ?”
“ .”
Sở Tiểu Điềm  trộm: “Có  ...  dám gặp  em ?”
Đoàn Tiêu sững .
Anh hiếm khi thấy túng quẫn: “... Anh  thể  cần  chuẩn  gì mà  gặp bố em...   em thì  thực sự vẫn  chuẩn  sẵn sàng.”
Sở Tiểu Điềm vỗ vai , nghiêm túc : “Đừng sợ, đừng sợ. Nếu    cẩn thận gặp , em sẽ bảo vệ .”
“Hơn nữa,  em còn  hài lòng về . Em   chuyện  cùng em  nước K cho bà  .”
 Đoàn Tiêu  chau mày: “Chuyện em  nước K, giấu bác gái hả?”
Sở Tiểu Điềm gật đầu.
Sắc mặt Đoàn Tiêu   đổi: “Bác gái  giận ?”
“Cũng giận lắm, nhưng may là lúc em  ,   bố  liên lạc với  . Bố em  gửi email cho bà, chắc  giải thích, cho nên  em cũng  tức giận cho lắm.”
“  thể bác gái sẽ giận .” Lông mày Đoàn Tiêu nhíu ,  hề giãn : “Dù  cũng là  dẫn em đến nơi nguy hiểm như thế.”
“Không , là em cố chấp  ,   nhấn mạnh cho em tính nguy hiểm. Mẹ em  tính em mà, cho dù    với em, em cũng nghĩ cách khác. Ngược ,    chung, em mới  thể bình an gặp  bố.”
Hiển nhiên Đoàn Tiêu lo lắng Lương Ngọc sẽ trách  dẫn con gái của bà đến nơi nguy hiểm.
Sở Tiểu Điềm  hối hận: “Anh yên tâm ,  em là  thấu tình đạt lý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-157.html.]
Đoàn Tiêu im lặng một lúc  : “Anh... Không  kinh nghiệm trong mặt .”
Bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm nhận  một chuyện...
Cô vẫn   tình hình gia đình của Đoàn Tiêu,  từng gặp  nhà của , cũng    nhắc đến.
Cô  thắc mắc, nhưng sợ hỏi  vấn đề  nên cho nên cô  trực tiếp hỏi.
“Có em ở đây mà,  đủ kinh nghiệm cũng chẳng .” Cô thoải mái đổi chủ đề: “À,  đói bụng ? Ăn cơm ?”
“Anh  đói.” Đoàn Tiêu hỏi: “Có  buổi tối em còn   việc ?”
Sở Tiểu Điềm gật đầu, trả lời  tự nhiên: “ , buổi tối em còn  tăng ca...”
Cô   xong câu , bỗng nhiên phát hiện thấy điều  đúng.
Đây  lẽ là  phản ứng nhanh nhất của Sở Tiểu Điềm,  vốn phản ứng chậm chạp.
Cũng là  duy nhất Đoàn Tiêu  chút phòng  mà  hớ.
Có lẽ cũng chỉ khi ở  mặt Sở Tiểu Điềm,  mới như .
Hai    gần một phút, vẻ mặt của Sở Tiểu Điềm  là nghi ngờ và mơ màng, ánh mắt của Đoàn Tiêu từ đầu đến cuối đều bình tĩnh.
“Công việc gì? Sao   em   việc?”
Đoàn Tiêu bình tĩnh : “Trước  em từng  sẽ  việc ở nhà, cho nên  hỏi em   buổi tối còn  việc  .”
“Vậy .” Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Thực  là tùy tiện  chút thôi.”
“Vậy   ở   phiền em nữa.”
Đoàn Tiêu   dậy, bỗng nhiên   cô ôm lấy.
Nửa   của cô đều dùng sức, hai cánh tay quấn chặt hông , đầu vùi  lòng .
“Đừng .” Cô ngẩng đầu khỏi lòng ,   bằng đôi mắt đáng thương.
“Một  em sợ,  ở  một lúc nữa  ?” Nói xong, cô bổ sung thêm một câu: “Nếu    việc gì gấp   giải quyết.”
Tư thế và góc độ , còn cả ánh mắt , đối với đàn ông thì đây quả thật là vũ khí g.i.ế.c , dù là ai đều sẽ thất bại  ánh mắt đáng thương của cô gái.
Đặc biệt cô còn là cô gái mà  đàn ông  yêu.
“Được.” Đoàn Tiêu  chút do dự,  ôm lấy gáy cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Anh ở  với em.”
Sở Tiểu Điềm  nỡ để   chút nào, nhưng khi Đoàn Tiêu thật sự ở , cô   vặn vẹo.
Lẽ nào thật sự   truyện lúc  ở đây ư?