Ngoài miệng cô   như , nhưng trong mắt tràn đầy uy h.i.ế.p “Bây giờ   tìm   cho tớ, ngay và lập tức”.
 
“Không cần .” Sở Tiểu Điềm  bánh su kem, bánh kem, bánh quy  trang trí tinh tế và hồng  vẫn còn bốc  nóng  lấy  từ trong hộp, cô nuốt nước bọt, lưu luyến : “Tớ  ngoài ,  ăn .”
 
Lạc Bắc Sương  dáng vẻ đáng thương của cô thì  chút  nỡ, nhưng lúc   thế nào cũng  nhẫn tâm, cùng lắm là để  hết món ngon cho cô.
 
Tuy rằng Quý Xuyên  cô  Đoàn Tiêu băng bó vết thương ở bệnh viện, nhưng Sở Tiểu Điềm tìm khắp đoạn đường cũng  thấy, cho đến khi gặp  một   quen mắt. Sở Tiểu Điềm  kỹ, là một trong ba  hôm  cô từng gặp,   còn mặc đồng phục của Long Phong Đặc Vệ.
 
Cũng     đến tìm Đoàn Tiêu  ,   bước  thang máy, dừng ở khoa ngoại tầng ba.
 
Sở Tiểu Điềm  lên tầng ba,  tìm thấy  , lúc đang  lung tung, bỗng nhiên cô  thấy    từ trong phòng ,  đó  về phía thang máy.
 
Căn phòng  vẫn  đóng cửa, một bác sĩ nam và y tá bước , y tá còn  một bước thì    một cái, Sở Tiểu Điềm  thấy cô  nhỏ giọng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Bạch, đó là ai thế? Còn  đích   đến băng bó vết thương?”
 
Bác sĩ  gì đó cô   thấy, cô   tới  cửa thì  thấy một  đang mặc áo khoác ngoài,  lưng về phía .
 
Sở Tiểu Điềm    nhận  là .
 
Anh đang chỉnh  tay áo của , dường như phát hiện  tầm mắt của cô,  bỗng nhiên  đầu .
 
Sở Tiểu Điềm giật  núp sang một bên, cũng   do căng thẳng  chột  nữa, cô   bỏ .
 
… Không ,  , chỉ cần nghĩ đến lời  ngu ngốc   của , cô  vô cùng căng thẳng!
 
“Này, cẩn thận!”
 
Sở Tiểu Điềm giật , cô chỉ lo cúi đầu ,   thấy  mặt  y tá đang vội vàng đẩy xe tới.
 
Khi sắp đụng trúng, bỗng nhiên  một cánh tay chen ngang, một tay nắm tay vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô , một tay khác giữ vững chiếc xe đang  ngã xuống của y tá .
 
Tay  nắm lấy vai cô, Sở Tiểu Điềm  thể tránh  mà đập  lồng n.g.ự.c .
 
Mùi m.á.u tanh thoang thoảng  và  thở đặc biệt mà ấm nóng    đàn ông trộn lẫn  , khiến cô say sẩm trong nháy mắt.
 
Đó là  thở tràn đầy hooc-môn nam tính che trời rợp đất bao trọn lấy cô.
 
Gương mặt của Sở Tiểu Điềm bỗng chốc đỏ bừng.
 
Cô  từng tiếp xúc với đàn ông gần như  bao giờ,   lúc  ôm cô, bởi vì cô  nỗi sợ đóng chiếm, cho nên  cảm nhận  gì, nhưng hiện giờ thì khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-17.html.]
 
Anh gần như bao bọc cả  cô  lòng, chỉ cần cô ngẩng đầu lên sẽ  thấy chiếc cằm cứng rắn của .
 
“Ôi trời.” Y tá  giật  một lúc mới  định : “Không  đụng trúng chứ?”
 
Sở Tiểu Điềm vội vàng : “Xin , là em  cẩn thận.”
 
“Không  là .” Hiển nhiên y tá  bận rộn, thấy cô   thì vội vàng đẩy xe .
 
Đoàn Tiêu buông vai cô , cúi đầu  cô: “Cô   thế?”
 
Cô còn  mất hồn mất vía, lúc ngẩng đầu   thì vẻ mặt hốt hoảng, mơ màng.
 
Chiều cao chênh lệch của hai  định sẵn là một  ngước , một  cúi đầu. Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu như , cổ  đau lên, cô  cứng ngắc  nhúc nhích, cứ thế   bằng đôi mắt vô tội: “Không   cố ý , xin …”
 
Đoàn Tiêu  nhíu mày: “Sao Quý Xuyên  đưa cô về nhà?”
 
Lúc  Sở Tiểu Điềm mới nhận     đang trách mắng cô: “Không cần  phiền cảnh sát Quý ,  tự về .  là  đến cảm ơn  …”
 
Đây  lẽ là  đầu tiên trong đời cô cảm thấy lời cảm ơn  khó khăn như . Linh cảm dạt dào lúc  những tiểu thuyết   hết sạch , cô chỉ  thể vắt hết chất xám để tổ chức ngôn ngữ: “Tuy rằng   đổi  là ai thì  cũng sẽ cứu, nhưng dù   cũng là ân nhân cứu mạng đầu tiên của …”
 
… Cô đang  cái gì !
 
“Cô còn  gặp chuyện như  mấy  nữa?”
 
“... Một  cũng  !” Sở Tiểu Điềm ngửa cổ : “Cho nên   chỉ là ân nhân cứu mạng đầu tiên của , cũng là duy nhất!”
 
Đoàn Tiêu  cô một lúc: “Không cần cảm ơn .”
 
Anh thờ ơ : “Cô  dũng cảm, khi đó  trực tiếp cầu cứu . Nhìn sang bên .”
 
Tầm mắt của  khẽ chuyển động, Sở Tiểu Điềm nghiêng đầu  theo bản năng, bỗng nhiên cô cảm thấy cổ cứng ngắc, giây tiếp theo thì cảm nhận  tay  đặt lên cổ cô.
 
Cô  cảm nhận  nhiệt độ lòng bàn tay của ,  đó là một tiếng “rắc”.
 
Cổ của cô   chỉnh  .
 
Sở Tiểu Điềm  kịp hít thở,  giật  đến chảy nước mắt sinh lý, cô cũng  dám nhúc nhích. Cô  rơi nước mắt  run rẩy hỏi: “Xong… Xong ?”