Đoàn Tiêu : “Anh  ,  ở  với em.”
Sở Tiểu Điềm  bối rối: “ mà trong nhà em chỉ  một chiếc giường.” Cô vỗ vị trí bên cạnh : “Nếu   ngủ thì chịu khó ngủ ở chỗ  .”
Cô   khỏi nhà vệ sinh còn   đồ ngủ, chẳng qua nút áo gài méo mó, mái tóc cũng dính bọt kem đánh răng. Đoàn Tiêu giúp cô lau sạch tóc, nhưng quần áo thì...
Anh liếc  xương quai xanh lộ  ngoài cổ áo của cô, cuối cùng vẫn giúp cô chỉnh : “Không khó.”
Sở Tiểu Điềm bỗng nhớ  gì đó, cô cầm điện thoại , mười một giờ hơn .
Cô vội vàng mở bản thảo   xong lên, bởi vì hiện giờ cô đang đăng bài ở hai trang mạng, cần  đăng lên cùng một lúc, mặc dù  chức năng hẹn giờ, nhưng  khi đăng vẫn  kiểm tra xem    sai chữ   thì mới  thể đăng lên. Cũng may mấy bữa nay cô ở nhà  tích lũy  kha khá bản thảo, hôm nay   cũng chẳng .
Khi  nghiêm túc kiểm tra một lượt, cô  chuyển danh sách donate  trong khung tác giả  điều   để cảm ơn từng  một, để tránh khi đăng tải  sót mất danh sách mới nhất.
Sau khi xong việc, cô   yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Có điều, tối nay cô chắc chắn  thể nào  tiếp  nữa.
Khi cô đang định bỏ điện thoại xuống, bỗng nhiên  một tin nhắn gửi đến, là Úy Lam: Bạn nhỏ,  định khi nào tạo tài khoản Weibo thế?
Sở Tiểu Điềm chau mày,  trả lời nhưng đầu óc choáng váng, ngón tay cũng   sai bảo, vì  cô  gửi một tin nhắn thoại qua: “Đã  đừng gọi tớ là bạn nhỏ  mà. Tớ  hai mươi mấy tuổi ,   bạn nhỏ nữa!”
Đoàn Tiêu bỗng hỏi: “Ai gọi em như ?”
“Úy Lam đó, bạn  của em.”
Úy Lam trả lời cô: ... Tiểu Điềm Điềm,  uống say   ? Giọng  đáng yêu như , trái tim tớ sắp nhảy  ngoài mất .
“Được ,  gì ngày mai  , em nên  ngủ .”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Ừ.”
Cô  với Úy Lam: “Bạn trai bảo tớ  ngủ ,   chuyện với  nữa.”
Úy Lam: “...”
Cô  lên giường, Đoàn Tiêu đắp chăn cho cô, Sở Tiểu Điềm kéo cánh tay : “Anh cũng ngủ .”
Đoàn Tiêu : “Anh gọi điện thoại,   nhanh thôi.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Ừm.”
Dáng vẻ  của cô thật sự  ngoan ngoãn, Đoàn Tiêu  kìm  mà bật , xoa đầu cô.
Đoàn Tiêu cầm điện thoại  tới ban công.
“Tổng giám đốc Đoàn,  điều tra  chiếc xe  , là công ty bảo vệ Thành An.”
Đoàn Tiêu sững : “Trương Thành An?”
“, là  của  . Lá gan   cũng lớn lắm,  ngờ đến xe của  cũng dám  theo.  thấy  lẽ bọn họ  thấy chị dâu ,  cần bọn  cảnh cáo   ?”
Trong mắt Đoàn Tiêu lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng giọng điệu  bình tĩnh: “Không cần,   đích   gặp  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-173.html.]
“Vậy  cần bọn  phái vài  bảo vệ chị dâu ?”
“Ngày mai  sẽ sắp xếp, các  về .”
Hai phút , ba chiếc xe dừng  lầu chung cư  lượt rời .
Sở Tiểu Điềm  chìm  giấc ngủ, nhưng Đoàn Tiêu   , cô vẫn tỉnh dậy ngay lập tức.
“Không ngủ  ?”
Đoàn Tiêu  bên cạnh cô, Sở Tiểu Điềm lập tức rúc  lòng : “... Anh   thế?”
“Anh  gọi điện thoại.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu, cọ cọ lồng n.g.ự.c : “Em nhớ  .”
Cô ngáp một cái, cảm nhận  tay khoác vai cô của Đoàn Tiêu siết chặt,  nhỏ giọng hỏi: “Nhớ  nhanh  ?”
“Ừ, một chút.”
Đoàn Tiêu như bật  một cái, trong bóng tối giọng  của    khàn đặc, từ tính: “Vậy em  bằng  ,  nhớ em  chỉ một chút thôi .”
Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu khỏi lòng .
Cùng lúc , Đoàn Tiêu cúi đầu, hôn lên môi cô.
Đây là một nụ hôn  tự nhiên, dịu dàng mà kiềm chế, nhưng khi hai tay Sở Tiểu Điềm quấn lấy cánh tay , sự kiềm chế chuyển thành mất kiểm soát.
Hơi thở của  dần trở nên nặng nề, đến cuối cùng khi kết thúc nụ hôn , môi   đặt  cổ cô.
Sở Tiểu Điềm phát  tiếng rên khẽ khó kìm nén.
Đoàn Tiêu khàn giọng : “... Em uống say .”
Trong tình huống , hiển nhiên   thể tiếp tục  nữa.
Sở Tiểu Điềm gật đầu, ấm ức : “Nếu   lá gan của em  thể lớn như ,  cướp   lên giường của em luôn .”
Đoàn Tiêu im lặng một lát.
Sườn mặt của  trở nên mơ hồ trong bóng tối, nhưng Sở Tiểu Điềm nhanh chóng   tiếng  khẽ phát  từ lồng n.g.ự.c của .
Tiếp  đó,  bật   tiếng.
“Sở Tiểu Điềm.”
“Hả?”
“Sao em  thể đáng yêu đến như ?” Giọng  vui vẻ của  đàn ông vang lên bên tai cô.
Sở Tiểu Điềm ngẩn ,  lắp bắp: “Em... Em cũng  .”