Đồ trong ngăn kéo  dọa .
Dọa đến mức nào nhỉ?
Ngay cả Lạc Bắc Sương  giờ  gan  nhưng khi   đôi mắt đen thui của đầu lâu  cũng sợ hãi la to “Mẹ kiếp, món đồ quái quỷ gì thế”. Lúc Sở Tiểu Điềm mở gói hàng chuyển phát nhanh   thấy nó thì  dọa hét lớn, vứt gói hàng , cũng dọa cho Tuyết Cầu giật  chạy loạn khắp nhà. May mắn là chung cư  cách âm , bằng  chắc hàng xóm  báo cảnh sát .
Cô  mấy cái đầu lâu lận, cái lớn nhất là quà giáng sinh năm ngoái Úy Lam tặng cho. Sau khi cô nhận  thì bỏ  trong ngăn kéo, bên  chính là poster bản đặc biệt của “Hung đồ”, hôm nào cô   cảm hứng thì lấy  , đảm bảo cả  lạnh run, đầu óc lập tức  ý tưởng... Đương nhiên,  là thứ đáng sợ.
Mặc dù Đoàn Tiêu   thấy những món đồ chơi  phong cách kỳ quái hiếm  trong nhà cô, nhưng trong ngăn kéo  đều là đồ sưu tầm hiếm  của cô,  thật sự   thấy bao giờ.
Đương nhiên, Sở Tiểu Điềm  chắc chắn  chỉ ngạc nhiên chứ  hề  dọa... Hoặc là ngay cả ngạc nhiên cũng  , bởi vì mặt  chẳng  biểu cảm gì cả.
Có điều, cô vẫn  áy náy,  tới vỗ về .
Đoàn Tiêu im lặng mấy giây: “Em cảm thấy  sẽ sợ ?”
Sở Tiểu Điềm chớp mắt, đáng thương : “Lần nào em cũng  dọa cho mất mật. Anh  thể nể mặt, giả vờ sợ hãi chút  ?”
Anh đương nhiên là  sợ, cho dù   cầm s.ú.n.g chĩa  đầu ,  còn  thể ung dung lấy một điếu t.h.u.ố.c  và tán tỉnh cô bằng giọng điệu bình tĩnh.
Sao mấy món đồ  dọa   chứ.
 Sở Tiểu Điềm vẫn an ủi  để thỏa mãn cảm giác thành tựu “hư ảo” của .
Đoàn Tiêu kéo ngăn tủ  .
Sở Tiểu Điềm lập tức  nhấc cao đầu, ngay cả liếc mắt cũng  .
Sau đó cô  thấy giọng  bình tĩnh của Đoàn Tiêu: “Lần   dọa .”
Ngăn kéo đóng , Sở Tiểu Điềm lập tức cúi đầu, ôm lấy : “Em  mà, chắc chắn  sẽ  dọa,  sợ,  sợ nha.”
Đoàn Tiêu phối hợp dựa  vai cô.
Tối qua cô say xỉn ngủ một đêm, sáng nay thức dậy mới  tắm và gội đầu, cho nên cổ và tóc của cô đều  mùi thơm dịu nhẹ của loài hoa nào đó.
Và cả  thở đặc trưng của thiếu nữ ở   cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-178.html.]
Sở Tiểu Điềm đang  trộm, bỗng nhiên  một sức mạnh đè lên tủ sách.
Anh  dùng quá nhiều sức, nhưng đủ khiến cô mất   bộ sức giãy giụa. Cô chỉ  thể trơ mắt  ,  đó chấp nhận nụ hôn đột ngột của .
Không    dường như  nôn nóng, ngay cả  thở cũng   định, nhưng dù là bàn tay đặt  vai cô,  động tác hôn cô đều vô cùng dịu dàng, giống như sợ  tổn thương đến cô.
Không gian chật hẹp,  thở của  đàn ông bao trọn lấy cô, cho đến khi nụ hôn kết thúc. Đoàn Tiêu c.ắ.n nhẹ môi cô,  : “Lần  còn dọa  nữa thì nhớ  an ủi như .”
Giọng  ấm ức của Sở Tiểu Điềm trở nên  lắp bắp: “Em... Em  cố ý . Có,  điều...”
Đoàn Tiêu   mắt cô: “Có điều ?”
Đôi mắt đen láy của Sở Tiểu Điềm  ánh nước lấp lánh, một lúc  cô mới thì thầm: “Cho dù là vô tình, em cũng sẽ an ủi ...”
Đoàn Tiêu mỉm , chỉnh  mái tóc rối cho cô: “Ừ, em ngoan nhất.”
Sở Tiểu Điềm chỉnh : “Không  em, Karl là ngoan nhất.”
“Nhớ nó  hả?”
“Nhớ nó và Tuyết Cầu... Cũng   hiện giờ hai đứa nó đang  gì.”
“Vậy thì dọn dẹp nhanh lên, dọn nhà xong là  thể gặp bọn chúng .”
Sở Tiểu Điềm lập tức  dậy xắn tay áo, định   việc, bỗng nhiên cô   hỏi: “Đây là ai tặng em ?”
“Sao     tặng em?”
Sắc mặt Đoàn Tiêu  phức tạp: “Khó coi quá,  xứng với mắt  của em.”
Sở Tiểu Điềm vui mừng, Úy Lam tặng cho cô  nhiều thứ,   ít món đồ kỳ quái nhưng mà Úy Lam vốn dĩ tinh nghịch, cô  quen .
Sở Tiểu Điềm dốc sức dọn dẹp đồ đạc, cho đến khi thở hổn hển bận rộn suốt một tiếng đồng hồ mới đột nhiên phát hiện  một việc.
“Anh cố ý dẫn Karl và Tuyết Cầu  để cho em nhanh dọn qua đó  ?”
Đoàn Tiêu đang mặc áo thun trắng mà Trịnh Kiệt lấy cho, để lộ  cánh tay màu lúa mạch rắn chắc. Lúc  nhấc thùng lên, cơ bắp  cánh tay nổi lên, ngay cả phần bụng cũng  thể  thấy đường nét cơ bắp rõ ràng.