“...  đang mơ.”
“...  nhất định là đang mơ.”
“... Triệu Huy, con  nó, mày đang mơ đúng ?”
“Khoan , Triệu Huy là ai?  là ai? Phạn Âm là ai? Phạn Âm là chị dâu?”
“Không, ,  thể nào!”
“Mẹ ơi, nhất định là linh hồn nào đó  ngang qua đùa bỡn với   !”
Bãi đậu xe vốn yên tĩnh, lúc  xe  ngang qua và dừng  sẽ  thấy một loạt tiếng xì xào kỳ quái, họ tò mò  sang thì thấy một  đàn ông  cao to vạm vỡ  xổm phía  xe tải,  lẩm bẩm với cái thùng hệt như mất hồn. Một lúc ,    đột nhiên ôm đầu, phát điên.
... Không  là tâm thần đấy chứ.
Phải  rằng đồng chí Triệu Quang Quân của chúng  là một  tài giỏi trong công việc,  sân huấn luyện, thậm chí là  chiến trường.   đôi lúc nào đó,   thật sự thể hiện  hảo tám chữ “tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản” .
Một lúc , Lâm Phi Phàm khiêng một cái ghế xuống, trông thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Triệu Huy thì tò mò  tới: “Này,   gì thế.”
Triệu Huy ngẩng đầu lên, dáng vẻ hoảng sợ tột độ.
Một  đàn ông như    biểu cảm  trông  bất thường, giống hệt như gặp ma giữa ban ngày, con ngươi sắp trợn  ngoài: “Mẹ kiếp,   dọa c.h.ế.t  ?”
“... Là   dọa c.h.ế.t  thì ,  gì mà bất thình lình thế!”
Vẻ mặt của Triệu Huy hốt hoảng: “Vừa  chắc  đang mơ.”
“Mơ thấy gì ?”
“ mơ thấy...” Triệu Huy   một nửa, đột nhiên im lặng: “Không ,  thể   .”
Dù là thật  giả, lỡ như nó là thật, chị dâu chắc chắn   để  khác .
   vẫn thấy khó tin! Cho nên chắc vẫn đang  mơ nhỉ!
Triệu Huy trưng  bộ mặt “hình như    một bí mật lớn nhưng    tin cũng  thể  các  ”,   bần thần tiếp tục  lên khiêng đồ.
Có vệ sĩ đặc chủng cao to vạm vỡ như nhóm Trình Nhượng ở đây, hiệu suất còn cao hơn công ty chuyển nhà. Chẳng bao lâu  tất cả đồ đạc   đóng gói hết lên xe, cả căn phòng trống rỗng. Cuối cùng cô  tạm biệt nơi  .
“Triệu Huy  thế?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Lúc nãy khiêng thùng  tự đập trúng chân ,  , đừng quan tâm  .”
Trình Nhượng  là  Triệu Huy hẳn là   thấy gì đó, phát hiện Sở Tiểu Điềm chính là Phạn Âm .
Đáng thương   còn cho rằng tất cả    , chỉ    phát hiện, bộ dạng thế giới quan    mới  suýt thì khiến   nhịn  đến nội thương.
Sở Tiểu Điềm vốn đang kéo vali, tay ôm túi của   xuống lầu, Đoàn Tiêu đóng cửa sổ xong thì  ,  định lấy đồ trong tay cô, bỗng nhiên Triệu Huy xông tới: “Boss, để em cho!!!”
Sở Tiểu Điềm: “???”
Triệu Huy thắng xe, sắc mặt bỗng đỏ bừng: “Ý  là... Chị dâu, để đó  ,  cầm giúp cô.”
“Được, cảm ơn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-181.html.]
Triệu Huy mặt mày đỏ bừng khiêng đồ .
Sở Tiểu Điềm hỏi Đoàn Tiêu: “Có    phát hiện gì ?”
Chỉ    của cô mới xưng hô với cô là “Boss Phạn Âm”.
Cô cũng  nhớ xưng hô  thịnh hành từ lúc nào,  chung đến khi cô để ý thì đa    đều gọi cô như  .
Chắc Triệu Huy  phát hiện  nhỉ?
Đoàn Tiêu : “Không cần quan tâm  .”
Đối với nhà mới, còn là nơi bản  sắp sửa bắt đầu cuộc sống mới, Sở Tiểu Điềm vẫn  chờ mong, đặc biệt là nhà cô còn gần với nhà và công ty của Đoàn Tiêu như .
Hôm đó bọn họ bận rộn đến tận tối mới dọn dẹp xong phần cơ bản.
“Chỗ quần áo  của  là các dì chọn giúp  ?”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Lần  tớ cùng  và dì  dạo phố, chọn một đống quần áo, mỹ phẩm trang sức gì đó, nhưng tớ gần như đều  mặc tới.”
Từ  khi  công ty full time, trừ khi cần thiết, cô   ít khi  khỏi nhà.
“Vậy  , cho dù hiện giờ  là    gia đình, nhưng cũng  thường xuyên  ngoài, đón nắng mặt trời chứ.”
Lạc Bắc Sương  ủi quần áo cho cô  : “Tớ giúp  phối sẵn quần áo. Hôm nào   ngoài   mặc gì cứ dựa theo đó mà mặc là ... À,  gặp  nhà của Đoàn Tiêu ?”
Sở Tiểu Điềm sững sờ: “Vẫn .”
“Vậy   tình hình trong nhà   ?”
Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Tớ  .”
Nói về điểm , vẻ mặt của cô  hiu quạnh.
Thời gian cô và Đoàn Tiêu ở bên   dài cũng  ngắn,  vài tháng , bây giờ  gần cuối năm nhưng cô  từng   nhắc về  nhà. Căn nhà ở chỗ  cũng chỉ    ở.
Lạc Bắc Sương : “Tớ cảm thấy tình hình gia đình của   chắc cũng  đặc biệt, tạm thời   với  chắc cũng  nguyên nhân của  .”
Điều    cô cũng từng nghĩ tới.
Một khi cô và Đoàn Tiêu ở bên ,   ắt hẳn   gặp  nhà của , cho nên cô chỉ cần nghĩ tới là cảm thấy căng thẳng.
Đoàn Tiêu lợi hại như , chắc chắn bố   cũng    đơn giản.
Nghiêm Nặc  bên ngoài gõ cửa và : “Chị dâu, buổi tối cùng ăn cơm nhé. Triệu Huy  mua rau ,     nấu một bữa thịnh soạn mời chúng  ăn.”
Sở Tiểu Điềm bước  cửa: “ mời các ! Hôm nay thật sự  phiền   !”
Trình Nhượng đang   sofa lướt Weibo,   thì ngẩng đầu lên: “Không cần,  cần , để   nấu là  . Cậu  ít nhất  nấu một tháng lận đó.”
“Quang Quân của chúng  là đầu bếp đấy. Tối nay chị dâu cứ thoải mái thưởng thức tay nghề của   là .”
Sở Tiểu Điềm: “Một     mua rau ? Không cần giúp ?”
“Không cần,   hận  thể chạy vặt nhiều chút nữa đó.”