Trình Nhượng  dậy : “Sếp, em  cùng  nhé.”
Nghiêm Nặc cũng  dậy: “ cũng  chung, thưa tổng giám đốc Đoàn.”
Triệu Huy cũng  lên tiếng, nhưng Đoàn Tiêu : “Đây là chuyện giữa  và  , các   cần .”
Về cơ bản,  giờ Đoàn Tiêu đều  chuyện một cách chắc chắn và dứt khoát,  ít khi    đổi  quyết định của , vì thế ba  cũng   gì thêm, chỉ gật đầu: “Nếu cần thì liên lạc với bọn .”
Sở Tiểu Điềm  tiễn   tới cửa, nhưng Đoàn Tiêu đặt một tay lên vai cô,  cho cô  dậy: “Em ăn nhiều chút.”
Sau đó  nhét điện thoại của cô  trong tay cô.
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Ừ.”
Đoàn Tiêu  , bầu  khí  bàn ăn  trùng xuống. Trình Nhượng đưa mắt với Triệu Huy, thế là Triệu Huy suy nghĩ chủ đề  chuyện: “Chị dâu, cô xem thử trong căn phòng  còn cần bày trí gì , cứ việc  với bọn , đừng    nha, công việc cần thể lực  bọn  lo hết cho cô.”
Lạc Bắc Sương  gắp rau  : “Tứ chi phát triển cũng chỉ  mỗi điểm  thôi.”
Từ  đầu gặp mặt gây thù chuốc oán, Lạc Bắc Sương  quen việc khịa   , Triệu Huy bỏ đũa xuống: “Ai , ông đây  nhiều điểm  lắm.”
Anh  nhấc cánh tay, tạo dáng khoe hình thể  mắt, cả cánh tay nhô lên cơ bắp rắn chắc: “Tứ chi phát triển mới  thể  vệ sĩ, những  đàn ông yếu đuối  thể bảo vệ  cô ?”
Lạc Bắc Sương trợn mắt: “Bà đây  cần  bảo vệ.”
“Vậy thì  chắc, cô xinh  như thế,   phố gặp  kẻ b**n th**,  cô  thể đuổi     ?”
Lạc Bắc Sương cong khóe môi,  thể  thấy cô   , nhưng  nhanh  nhịn xuống, cô  lạnh lùng : “Cảnh sát để  gì?”
Những  khác  qua   hai .
Triệu Huy : “Rất nhiều lúc tốc độ của chúng  còn nhanh hơn cảnh sát nhiều.”
Trình Nhượng gật đầu, chen miệng : “Câu   sai. Cô Lạc ,   cô  việc gì thì cứ gọi điện cho  , những thứ khác  , chỉ cần   ở thành phố C thì nhất định sẽ đến ngay lập tức.”
Lạc Bắc Sương : “Chắc    việc gì dùng đến   .”
Triệu Huy cầm đũa lên, giơ  trong bát  đựng món cá hấp, đó là món ăn mà Lạc Bắc Sương ăn nhiều nhất,   cô  còn vươn cổ tìm thịt cá. Triệu Huy cầm đũa gắp một lúc  gắp  ba miếng cá lớn bỏ  trong chén của cô : “Cô  nè, đây chẳng  cũng là điểm  ?”
Lần  Lạc Bắc Sương  khịa nữa, cô  gắp cá lên, cho  trong miệng ăn, ngon đến nheo mắt .
Bỗng nhiên Triệu Huy lóe lên một suy nghĩ,   lấy điện thoại mở Weibo : “Mẹ ơi, lượng  hâm mộ Weibo của Boss Phạn Âm nhà   vượt quá một trăm nghìn nhanh như  ! Thật là lợi hại!”
Sở Tiểu Điềm ngẩn , một trăm nghìn nhanh  ?
Thực  những   mặt ở đây đều   chuyện Sở Tiểu Điềm chính là Phạn Âm, nhưng Lạc Bắc Sương vẫn    rằng những  khác cũng  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-183.html.]
Triệu Huy cho rằng chỉ một    , mà đám  Trình Nhượng cũng giả vờ như   gì cả.
Thế là...
Lạc Bắc Sương: “Phạn Âm , dạo gần đây tác giả   nổi tiếng,    đó.”
Trình Nhượng: “Lợi hại nha, Boss Phạn Âm của .”
Triệu Huy nghiêm túc chỉnh : “Cái gì mà của , là của  .”
Nghiêm Nặc: “Mới một ngày  một trăm nghìn , chắc ngày mai sẽ lên ba trăm nghìn   nhỉ.”
Lâm Phi Phàm: “Hả? Tạo tài khoản Weibo  ?  còn  đăng ký Weibo nữa.”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Trình Nhượng  sắc mặt của Sở Tiểu Điềm, lòng thầm nghĩ  hổ là đại thần, mặt mày  hề  đổi, quả nhiên  phong thái của Boss Phạn Âm! Trước      phát hiện chị dâu là một nhân vật lợi hại như  chứ?
Sau bữa tối, mấy  đàn ông chào tạm biệt  về.
Vốn dĩ Lạc Bắc Sương  bầu bạn với Sở Tiểu Điềm, nhưng bên  cách nhà cô  quá xa, buổi tối Đoàn Tiêu  về .
“Ngày mai  còn   , vẫn nên về nghỉ ngơi sớm .”
“Được,  đừng suy nghĩ lung tung đó, chắc chắn   sẽ về nhanh thôi.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Yên tâm , lát nữa tớ   việc.”
Ra khỏi cửa, Trình Nhượng  : “Cô Lạc, muộn quá ,  cần bọn  đưa cô về ?”
“Không cần,  tự lái xe về  .”
“Cô ở ?”
Lạc Bắc Sương  vị trí, Trình Nhượng đẩy Triệu Huy một cái: “Triệu Huy,    tiện đường.”
Triệu Huy: “???” Con  nó,  ở ký túc xá của công ty, ngay gần đây đó,   hả.
Lạc Bắc Sương  xua tay với bọn họ, bước lên xe .
Nghiêm Nặc : “Mặc dù tự  lái xe về, nhưng một cô gái xinh  như  trở về nhà muộn thực sự  nguy hiểm đó.”
Triệu Huy suy nghĩ một lúc và : “Cậu  cũng ,  vẫn nên tiện đường  .”