“Yên tâm , chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.” Đoàn Tiêu đóng cửa, khoác vai cô, dẫn cô  nhà: “Trong nhà   thuốc,   tự  xử lý.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu,  định hỏi thêm một câu thì bỗng nhiên Đoàn Tiêu  đầu, cầm lấy cằm cô,  dịu dàng : “Tiểu Điềm,   nhớ em.”
Ánh mắt và giọng   của   thể tấn công trái tim   trong nháy mắt.
Sở Tiểu Điềm bỗng quên mất   hỏi gì.
“Em... Em cũng  nhớ .”
“Vậy thì đừng nghĩ đến  khác nữa?”
Sở Tiểu Điềm lặng lẽ kéo cổ tay áo : “Em  nghĩ đến  khác, chỉ nghĩ tới  thôi.”
Đoàn Tiêu xoa đầu cô: “Ngoan.”
“À,   đói ? Vừa   ăn no  ?”
“Anh  đói,    đồ .”
Trên   thực sự dính ít m.á.u của Nhiếp Phi Chiến, cũng may chỗ  còn  một bộ đồ của ,  nãy lúc về nhà  để ý,  ngờ Sở Tiểu Điềm  ngửi  phát hiện. Chờ đến khi  tắm rửa  đồ, bước  khỏi phòng tắm, Sở Tiểu Điềm đang ôm máy tính   sofa gõ chữ.
“Vẫn  xong việc ?”
“Sửa chút là xong .”
Sở Tiểu Điềm tắt máy tính, vươn vai, nhưng vươn  một nửa bỗng cô nhớ  gì đó, cô liền chạy  trong phòng ngủ.
Đoàn Tiêu đang  bên giường, trong tay kẹp điếu thuốc.
Trên   chỉ mặc áo thun trắng và quần xám, chân  đôi dép lê Sở Tiểu Điềm mới mua, trùng hợp là nó  chân.
Cô mang đôi dép cùng kiểu, nhưng là màu hồng, còn  là màu xám.
Bộ đồ ở nhà   Sở Tiểu Điềm  ảo giác như bọn họ thật sự  ở chung .
“... Không ngờ  lén lút hút thuốc.”
“Anh   hút.” Đoàn Tiêu lập tức bỏ t.h.u.ố.c xuống và : “Thuốc  là của Nhiếp Phi Chiến.”
“Thật ?”
Thực  Sở Tiểu Điềm  hề để ý chuyện  hút thuốc, bởi vì thường ngày Đoàn Tiêu cũng  hút. Có lẽ vì   cần  mượn t.h.u.ố.c lá để giữ bình tĩnh, hoặc là khả năng kiềm chế  nên   nghiện thuốc. Phần lớn thời gian  chỉ kẹp t.h.u.ố.c  tay, nghịch vài cái  bỏ xuống. Có lẽ chỉ khi đặc biệt  mới hút một điều.
“Vẫn còn một chuyện,   thành thật  em .”
Trong phòng  mở đèn, Sở Tiểu Điềm bước vài bước đến  mặt , cúi đầu  .
Cô  ít khi   bằng góc độ , đặc biệt là lúc  trong phòng chỉ  chút ánh trăng chiếu . Anh  tắm xong, mái tóc vẫn còn  ướt,    là mùi thơm của sữa tắm. Trên khuôn mặt khôi ngô mà lạnh lùng  cũng  thêm vài phần dịu dàng.
Đoàn Tiêu nhấc một cánh tay, ôm lấy eo cô.
Eo của Sở Tiểu Điềm  nhỏ, một tay  vòng qua nhẹ nhàng,  ngẩng đầu   mắt cô: “Em  .”
“Tại   đột nhiên donate cho em nhiều như , cũng   em  một tiếng.”
Sở Tiểu Điềm nghĩ đến con  và mấy phút ngắn ngủi , chắc khi   chuyện  thì mắt  hề chớp, chỉ vài thao tác   thành .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-187.html.]
Đoàn Tiêu một tay ôm cô, một tay chống lên giường, ý  thấp thoáng trong ánh mắt khi   cô: “Sao thế, em  vui ?”
“Cũng  hẳn, nhưng  em giật cả , nhiều tiền lắm đó.”
“Anh hỏi em , tại  những   bỏ nhiều tiền mua phiếu mua cho em?”
Sở Tiểu Điềm suy nghĩ một lúc và : “Chắc là vì thích em... Thích sách của em, cho nên mới bỏ nhiều tiền như thế.”
“Nếu  như  thì  nên là  đầu tiên.”
Cánh tay chống phía  của Đoàn Tiêu đột nhiên xuất hiện  vai cô. Sở Tiểu Điềm  kịp phản ứng  cảm thấy hai tay  dùng sức, trở  đẩy cô  lên giường.
Bởi vì  hai tay  bảo vệ, nên lúc Sở Tiểu Điềm ngã lên chiếc giường mềm mại  hề  cảm giác gì lớn, nhưng khi cơ thể  đè lên, cô lập tức nhạy cảm co  .
“Anh còn thích em nhiều hơn những  .”
Đoàn Tiêu ngậm lấy đôi môi của cô, nhỏ giọng thì thầm: “Em cảm thấy  sẽ cam tâm ở  bọn họ ?”
Sở Tiểu Điềm   nên  gì, cô há miệng,  thở của  đàn ông nhanh chóng len lỏi  bên trong, nuốt chửng giọng  của cô.
“Hôm nay Nhiếp Phi Chiến chiếm nhà của , ... em  thể cưu mang  ?”
Sở Tiểu Điềm giữ vai ,  thấy  thì thầm bên tai khi hôn nhẹ: “Hả?”
“... Nơi ... Vốn dĩ chính là nhà của ...” Giọng điệu  chuyện của cô  run lên: “Cho dù   , em cũng  để   .”
Hơi thở của Đoàn Tiêu khựng , tay ôm cô chặt thêm một chút.
Cô  tiếp theo sẽ xảy  chuyện gì, mặc dù  chút căng thẳng, thấp thỏm, nhưng  chấp nhận  tự nhiên.
 cô thực sự quá nhạy cảm, dù   vô cùng dịu dàng nhưng cô vẫn  ngừng run rẩy.
Cô   khi hai tay cô căng thẳng tóm lấy      thương  , chờ đến lúc cô lấy  tinh thần, ngón tay  đ.â.m sâu  da .
“Đoàn Tiêu...”
“Hả?”
“Vừa  em thật sự  nhớ ... Nhớ đến nỗi quên cả sợ hãi.”
Trong bóng tối,  khẽ , giọng   khàn mà dịu dàng: “Sau  sợ thì nhớ đến , hoặc   .”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Có   chỉ đối xử  như  với mỗi  em ?”
“ thế.” Đoàn Tiêu cúi đầu, h*n l*n ch*p m** của cô: “Chỉ yêu thương  em mà thôi.”
Cho đến khi cô ngủ  , cô vẫn  thể cảm nhận  những nụ hôn của  rơi  trán cô.
 cô quá mệt mỏi,  đáp   nhưng  thể cử động , cô chỉ rên hai tiếng,  cọ  vai .
“Ngủ .”
Quả nhiên   thực hiện lời hứa, vẫn luôn dỗ cô ngủ.
Ngày hôm , Sở Tiểu Điềm  thấy tiếng rung ù ù, cô mở mắt ,    thấy Đoàn Tiêu đang trần nửa  , một tay  ôm lấy cô, một tay lấy điện thoại  bàn.