Bởi vì cô vẫn luôn gác lên tay , dựa mặt  lồng n.g.ự.c , mà một tay còn... đặt  bụng  nên cảm nhận  rõ ràng cơ bắp rắn chắc của , cô  mở mắt  là  thấy làn da bánh mật khỏe mạnh của .
Trong đầu Sở Tiểu Điềm bỗng hiện lên  nhiều hình ảnh.
Bắt đầu từ lúc   cửa, cô nhào  lòng ...
Mặc dù cô  nhúc nhích, nhưng Đoàn Tiêu lập tức phát hiện cô  tỉnh,   đầu, Sở Tiểu Điềm nhắm mắt , nhưng gương mặt  lặng lẽ đỏ bừng đến tận cổ, hàng lông mi  ngừng rung lên.
Cô   bản  dù  nhắm mắt cũng tỏa   thở căng thẳng và vô cùng  hổ,  đàn ông bên cạnh cô gần như lập tức nhận  .
“Ồn  em thức  hả?”
Giọng  của  truyền đến từ bên tai, bởi vì  thức dậy nên giọng   trầm thấp và  khàn,  sức quyến rũ   nên lời, chỉ một câu  ngắn gọn  khiến cô gái tê dại từ tai đến tim.
Sở Tiểu Điềm nhắm mắt, lắc đầu.
 giây tiếp theo cô phát hiện bản    một chuyện cực kỳ ngu ngốc, cô sững sờ, lặng lẽ vùi đầu  lồng n.g.ự.c .
Xung quanh tràn ngập hoóc-môn mát lạnh mà gợi cảm   , Sở Tiểu Điềm   thở  bao trùm,  nhanh  cảm thấy cơ thể nóng đến mức tê dại.
Là một  đàn ông, còn là  mạnh mẽ như , khắp   là cơ bắp rắn chắc,  mà làn da của   vô cùng khỏe mạnh và mịn màng,  hề thô ráp do tập luyện thời gian dài, chỉ là   nhiều sẹo.
Sở Tiểu Điềm chạm  chỗ nào thì cũng cảm thấy trái tim  run lên.
“Anh... Nghe điện thoại  chứ.”
“Không  .”
Sở Tiểu Điềm tò mò ngẩng đầu: “Tại ? Là điện thoại của ai ?”
“Nhiếp Phi Chiến.” Đoàn Tiêu ôm cô chặt hơn: “Bởi vì   đ.á.n.h thức em .”
Anh khựng , nhớ  gì đó,  : “Cũng tại , tối qua quên  cài chế độ yên lặng.”
Để tránh  một  chuyện quan trọng,  giờ    thói quen cài chế độ yên lặng cho điện thoại dùng trong công việc, mà tối qua... Trong mắt, trong tim, trong đầu  chỉ  mỗi Sở Tiểu Điềm,  còn chỗ để chứa gì khác.
“Anh vẫn nên  , lỡ như    chuyện gì thì ?”
Đoàn Tiêu  cô một lúc.
Sở Tiểu Điềm cho rằng  sẽ  dậy  máy, nhưng   hề, một tay  vẫn ôm lấy cô,  lấy điện thoại gọi .
“Có chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-188.html.]
Giọng  của  như bỗng chốc  đóng băng, tràn ngập  lạnh, thậm chí  thấp thoáng vài phần uy h**p.
Sở Tiểu Điềm cảm thấy giọng điệu   rõ ràng là...
Nếu   chuyện gì quan trọng mà  gọi cho  thì chính là  tìm chết.
... Có  đáng sợ.
Cô   thấy Nhiếp Phi Chiến  gì, nhưng Đoàn Tiêu  chau mày,  : “Nhanh  ?”
“...   ,  chờ đó.” Đoàn Tiêu : “Đừng gọi điện cho  nữa.”
Nói xong câu , Đoàn Tiêu cúp máy.
 cô  thấy rõ ràng Nhiếp Phi Chiến còn   gì đó.
“Sao ?”
“Không  gì,   chuyện quan trọng gì cả.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu như  suy nghĩ gì đó.
Đối với bọn họ mà  thực sự   chuyện quan trọng, nhưng đối với Nhiếp Phi Chiến chắc là  quan trọng.
Cô cảm nhận  Nhiếp Phi Chiến là kiểu  thể tự   tay thì tuyệt đối   phiền bất cứ  nào. Tối qua  thể khiến   gọi điện giúp đỡ, buổi sáng  gọi tới, nhất định là  xảy  chuyện mà bản     cách nào xử lý một  .
Cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên Đoàn Tiêu hôn lên môi cô.
Nụ hôn   kéo dài quá lâu, bởi vì cô  cẩn thận đụng  chỗ  nên đụng. Cô  thấy hô hấp  ngừng  nên vội vàng cách xa  một chút.
“... Em xin !”
Sở Tiểu Điềm  hổ đến nỗi cả  nóng bừng.
Đoàn Tiêu dừng , yếu ớt : “Muốn trả thù hả?”
“Không !”
Sở Tiểu Điềm   , nhưng hiển nhiên Đoàn Tiêu   cô rời khỏi ,  ôm chặt lấy cô  buông, từng nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên vầng trán, chóp mũi và mang tai của cô.
Sở Tiểu Điềm  nhận lấy nụ hôn của ,  nhỏ giọng : “... Tiểu thuyết đều lừa gạt cả.”
“Gì cơ?”