Sở Tiểu Điềm thấy  kéo rèm cửa,  xuống  thì tò mò hỏi: “Sao thế, bên   gì ?”
“Em đến  .”
Sở Tiểu Điềm  tới phía   .
Tầng lầu mà bọn họ ở  quá cao,  thể  thấy rõ  một chiếc xe đậu bên  tòa nhà.
Một chiếc siêu xe limousine.
Khu dân cư   giá  rẻ,  cảnh  tuyệt vời,  thiếu   tiền sống ở đây, siêu xe cũng nhiều,  điều đây là  đầu tiên cô  thấy siêu xe limousine xuất hiện ở chỗ .
“Người quen ?”
“Người quen của Nhiếp Phi Chiến.”
“Nhiếp Phi Chiến?”
Cô  kỹ, phát hiện bên cạnh chiếc siêu xe    bước xuống, lấy một chiếc xe lăn gấp gọn từ  xe, mở nó , để xuống đất.
Bên cạnh chiếc xe còn  một  phụ nữ mặc đồ vest đen, mái tóc dài màu đen, từ xa mà   thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô , khí chất  đặc biệt, hình như là một... vệ sĩ   thủ lợi hại.
“Chuyện  liên quan đến chúng , ăn cơm thôi.”
Liên quan đến chuyện riêng tư của Nhiếp Phi Chiến, Sở Tiểu Điềm  hỏi nhiều, nhưng cho đến khi bọn họ ăn xong,  tự cầm điện thoại của  xử lý công việc thì chiếc xe  vẫn đậu ở đó. Sở Tiểu Điềm tới , chiếc xe lăn vẫn để bên cạnh xe, vệ sĩ cũng  im.
Cô  thể cảm nhận  nhất định  một  đang   chiếc xe đó.
    xuống xe, từ đầu đến cuối đều ở trong xe như đang chờ đợi gì đó,  như... đang bảo vệ gì đó.
Sở Tiểu Điềm nghĩ đến chuyện gì, cô : “Trước   từng  trong lòng Nhiếp Phi Chiến  một cô gái? Là cô  ?”
“ .”
“Vậy... Vậy xe lăn...”
“Là xe lăn của cô .” Đoàn Tiêu hững hờ : “Hiện giờ chân của cô  vẫn  thể nào   bình thường .”
Sở Tiểu Điềm hiểu ý của  chính là      thể hồi phục?
Sở Tiểu Điềm   chiếc xe lăn cô đơn , giống như  thấy  một cô gái  bên  đang ngẩng đầu  về một hướng nào đó  lầu.
 chiếc xe lăn  vẫn luôn để trống, cô   xuống xe, cũng  kêu  cất .
Sở Tiểu Điềm chợt : “Anh  xem,   cô  đang chờ Nhiếp Phi Chiến chạy xuống ôm  ?”
“Ai   chứ.”
Đoàn Tiêu  tới, xoa đầu cô: “Đừng quan tâm, đó là chuyện của hai  họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-190.html.]
Sở Tiểu Điềm gật đầu.
“Qua đây nghỉ ngơi một lúc .” Đoàn Tiêu bảo cô  lên ghế sofa,  ôm lấy cô, để cô tựa   .
Sở Tiểu Điềm dựa  lòng , lấy điện thoại   bình luận.
“Woa,   cái  .”
Từ ngày hôm qua, khi họa sĩ lợi hại  vẽ  hình tượng thiếu nữ của cô,  nhanh bức tranh đó  trở nên nổi tiếng,  đấy    hùa theo, vẽ  hình tượng “Phạn Âm” trong tưởng tượng.
Có một bức là hình tượng lolita ôm máy tính, đội một đôi tai thỏ, vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu. Còn   vẽ hình  phụ nữ lạnh lùng mặc váy xẻ cao, tay cầm điếu thuốc, tóc đen da trắng môi đỏ.
Người hâm mộ của cô  nhiệt tình đối với chuyện , họ dường như  dần bắt đầu chấp nhận chuyện Phạn Âm là nữ .
Sở Tiểu Điềm cuối cùng  thấy yên tâm hơn đôi chút.
“Mọi  đều giỏi tưởng tượng quá...”
Đoàn Tiêu ma sát ngón tay lên bức tranh vẽ thiếu nữ đeo tai thỏ , khóe môi  nhếch lên,  : “Cũng  tệ.”
Sở Tiểu Điềm  vui: “Anh  véo tai thỏ ? Em mới   thỏ.”
Đoàn Tiêu mỉm  xoa đầu cô: “Những thứ  đều là Phạn Âm mà bọn họ tưởng tượng , chỉ  bản  em mới là chân thực nhất.”
Sở Tiểu Điềm lướt điện thoại một lúc,   buồn ngủ. Cô   n.g.ự.c Đoàn Tiêu ngủ một lúc, khi tỉnh dậy thì mơ mơ hồ hồ dụi mắt: “Em đến công ty chung với  nhé?”
“Không nghỉ thêm ?”
“... Em  õng ẹo như thế.”
Sở Tiểu Điềm dày công ăn diện, nửa tiếng  cô bước , trông thấy Đoàn Tiêu mặc đồ vest, tay đang cầm cà vạt,  đối diện gương để thắt.
“Đồ vest của  ở   ?”
“Anh kêu  đưa qua.”
Sở Tiểu Điềm bước tới, nắm lấy tay : “Để em thắt giúp  cho.”
Đoàn Tiêu cúi đầu  cô: “Được.”
Năm phút ...
Trán của Sở Tiểu Điềm  mồ hôi, vẻ mặt cũng ngày càng đáng thương.
Đoàn Tiêu  cô từ đầu đến cuối, trong mắt hiện lên nét   rõ ràng.
Sở Tiểu Điềm ấm ức : “Em quên mất... Hình như em   thắt cà vạt.”
“Vậy thì chờ em   tính.” Đoàn Tiêu kéo cà vạt  thắt lộn xộn xuống, hôn lên trán cô: “Ngày tháng còn dài, cô gái nhỏ của  ,  em sẽ học  thôi.”